Mã số: 17-037

Khi tôi bắt đầu đặt bút viết ra những dòng này cũng là lúc tôi thả mình trôi theo những suy nghĩ về Thiên Chúa, giá trị và niềm tin Thiên Chúa trong tôi. Thiên Chúa là gì mà khiến con người ta phải khao khát kiếm tìm, phải hạnh phúc, đớn đau như vậy. Bản thân mọi người sẽ tự có câu trả lời cho câu hỏi ấy. Còn riêng tôi, câu trả lời bắt đầu đến từ một câu chuyện của một cậu bé năm nay mới chập chững bước vào đời và ôm ấp trong mình nhiều điều kỳ lạ.
Cạnh một con đường nhỏ, có một ngôi nhà đơn sơ mà giản dị. Một này nọ nó muốn đi qua bên nhà thờ một nơi mà từ khi sinh ra tới bây giờ nó chi nghe mà chưa bao giờ đặt chân vào nơi đó.
Một ngày nọ nó đi qua nhà thờ và lần đâu tiên nó thấy một người đàn ông mà mọi người đều kêu bằng Cha, nó chợt thốt lên:
- Ôi chao, Cha thật cao cả, con muốn được mọi người gọi con như vậy!
Cha nhìn nó và nói:
- Con chỉ là một cậu bé, con không bao giờ có những người gọi như Cha đâu!
Nó thất vọng, nhưng nó chợt nhìn lên một bức tượng Chúa và thốt lên:
- Chúa thật là cao cả và Chúa có ở khắp nơi trong bầu trời này, con muốn được như Chúa.
Nhưng Chúa nhìn nó và nói:
- Con chỉ là một đứa trẻ, con không bao giờ có ở khắp nơi như ta đâu.
Nó thất vọng lần nữa, rồi nó hỏi một bác lớn tuổi trong nhà thờ:
- Bác gì ơi, liệu một đứa trẻ như cháu có làm được gì vĩ đại không ạ?
Bắc lắc đầu trả lời:
- Không đâu, một đứa trẻ như cháu thì không làm được điều gì vĩ đại cả. Hãy yên phận làm một cậu bé thì hơn.
Cậu nhóc buồn rầu ngước lên nhìn Cha, Chúa và ông Bác.
Rồi năm này qua đi, năm tới lại đến nó trở nên mạnh mẽ hơn. Bỏ lại một làn da trẻ em, nó khoác lên mình một làn da bánh mật. Như mọi ngày, nó vẫn ngước lên nhìn Chúa đang ở trên Tòa Thánh kia, đôi mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và tiếc nuối.
Chợt từ đâu có một cô bé tới gần nó, nó nhìn cô bé một hồi rồi hỏi:
- Chị ơi, chị cứ đi đi về về nhà thờ hoài vậy, chẳng lẽ chị không mệt mỏi sao?
Chị mỉm cười và trả lời:
- Không, chị không bao giờ thấy mệt cả. Mỗi khi chị thấy mệt mỏi, chị sẽ dừng lại nghỉ một lát rồi đi tiếp.
Nó ngạc nhiên, nó hỏi lại chị:
- Vậy các chị đã đi đến những nhà thờ nào, ở những đâu?
- Chị đi tất cả mọi nơi, bất cứ nơi đâu chị thích, chị giúp truyền kinh nghiệm mà mình đã học được từ Chúa, chị giúp mọi người lại gần nhau hơn….
Và chị hào hứng kể lại cho nó nghe về những nơi chị đã đi qua, những việc mà chị đã làm, nó chăm chú nghe và đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Kể xong chị nói với nó:
- Thôi nào cậu bé, hãy tiếp thêm sức cho chị nào!
Nó hiểu ý, nó liền chạy đi rót nước cho chị và chị uống rồi chị bắt đầu đi thật xa khuất sau những ngôi nhà. Khi chỉ còn lại mình, nó trầm ngâm suy nghĩ. Ai cũng được gọi là Cha hay to lớn như Chúa có ý nghĩa gì. Nó muốn được như chị, tự do ngao du khắp nơi trong đất nước này và trên thế giới. Nó chợt nghĩ, điều quan trọng nhất của cuộc sống này chính là sự tự do, và được những điều bổ ích, nhưng nó chỉ là một cậu bé, nó làm sao tự do đi lại khắp đất nước và trên thế giời này như chị được. Một lần nữa nó lại thất vọng.
Rồi một ngày nọ, trời mưa lớn, và trời đất tối sầm. Nó đi ngủ sớm hơn mọi ngày và trong mơ nó được đi nhiều nơi tiên cảnh, thật đẹp mắt.Nó vui lắm, khi đi càng xa nó gặp một người mà nó đã gặp rất nhiều, nó cố nhớ và kêu thốt lên Chúa. Nó tới bên cạnh Chúa và hỏi Chúa:
- Thật kì diệu, Chúa có thể bay trên bầu trời như những cô tiên, vậy Chúa là ai ?
Chúa nghe thế, liền cười và nói với nó:
- Phải rồi đấy con. Ta bay từ trên trời để đi khắp nơi.
Nó hỏi Chúa: Tại sao Chúa lại bay trên trời luôn như vậy được?
Chúa bắt đầu kể về câu chuyện của mình. Nó chăm chú lắng nghe, nó tưởng tượng thật nhiều.Chúa luôn trong mọi người, và trong trời đất bao la rộng lớn này và nhiều người muôn hình muôn vẻ thật đẹp đẽ biết bao. Rồi khi những ai cầu nguyện về ước ao, cuộc sống, tình cảm, sự sống... Khi ở trên cao như vậy ta sẽ nghe hết những lời cầu nguyện và ban ơn cho tất cả mọi người. Khi Chúa kể xong câu chuyện của mình và Chúa bắt đầu bay đi, nó nhìn theo, trong lòng cảm thấy ghen tị lẫn ngưỡng mộ. Nó chạy theo Chúa nhưng Chúa đã biến mất, nó giật mình tỉnh giấc. Nó tự nhủ: Tại sao nó sinh ra lại là một người bình thường mà không phải “chị”, hay như những người Cha, cuộc sống của họ thật ý nghĩ biết bao.
Một ngày nọ nó nghe một giọng nói vang lên nhỏ nhẹ:
- Anh ơi, cảm ơn anh nhé! Anh thật vĩ đại!
Nó giật mình nhìn sang trái, sang phải. Bên hàng rào, những đứa trẻ khuyết tật đang nhìn nó cười. Nó ngạc nhiên lắm, nó hỏi lại:
- Các em nói sao, tôi vĩ đại ư? Tại sao ? Tôi không như người Cha xứ? Tôi cũng không to lớn như Chúa? Tôi chỉ là cậu bé nhỏ mà thôi.
Những đứa bé bên hàng rào đáp lại nó:
- Anh không to lớn như Chúa, anh chỉ là một cậu bé nhỏ nhoi, nhưng anh giúp chúng em về mặt tinh thần, trong việc dọn vệ sinh cho mái trường sạch đẹp, và trong việc đi đứng của bọn em gặp rất nhiều khó khăn… và điều đặc biệt nhất đó là anh không xem chúng em là gánh nặng của xã hội. Đối với chúng em, anh là người vĩ đại nhất.
Nó nghe thấy vậy, nó cảm động lắm. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy nó tự hào vì sinh ra là một cậu bé bình thường. Kể từ đó mặc cho mọi người xung quanh như thế nào. Nó vẫn vui vẻ đón nhận một cách tự nhiên nhất.
Nhiều năm đi qua giờ đây nó đã trưởng thành không còn như cậu bé ngày xưa nữa. Nó nghĩ về những tháng năm nó đã sống, nhìn lại những việc nó làm, nó cảm thấy tự hào lắm, nhưng nó đang nuối tiếc. Nó đang tìm ra ý nghĩa đích thực của cuộc sống, nó đã sống hết mình vì điều đó, nhưng giờ đây nó đã không còn nhỏ nữa, nó đang tiếc nuối đi những năm tháng tuổi trẻ. Nó muốn được tiếp tục sống lâu hơn nữa, muốn được cống hiến. Rồi nó tự thắc mắc: Điều gì tiếp theo khi nó chết? Những việc nó làm còn ai nhớ tới? Nó chợt không hiểu được, những việc làm của nó trong thời gian qua có ý nghĩa gì.
Dòng thời gian lại tiếp tục, những năm tháng trôi qua, nó đã già và nó cảm thấy không còn tiếp tục được nữa. Nhưng nó vẫn không ngừng suy nghĩ, nó vẫn băn khoăn về điều gì đó; phải chăng là cuộc sống?
Rồi một đêm, trong giấc mơ nó lại gặp Chúa, trong ánh sáng thiên đường Chúa đang giang tay đón nó và giờ đây nó đã hiểu được ý nghĩ của cuộc đời mà Chúa đã trao cho mọi người trong cuộc sống này và trước khi đi cùng Chúa, nó đã xin được gặp con cái lần cuối.
Ngày hôm đó chính con của nó đã hỏi: Ba ơi, liệu con có thể làm được gì vĩ đại không ạ?
Ba nó định trả lời thì từ trên trời Chúa hiện ra với nụ cười trìu mến và nói:
Chúng ta không quan trọng mình là ai, sinh ra từ đâu mà quan trọng ở việc chúng ta sẽ đi đến đâu. Giá trị của mọi cá nhân cũng không nằm ở việc bạn sống như thế nào, mà ở những gì bạn đã để lại sau khi chết.













































Được tạo bởi Blogger.