Mã số: 17-042

Hữu Tình.
“Anh yêu Em. Dù cho sông Hương có cạn, núi Bến Ngự có mòn thì tình yêu của anh dành cho Em vẫn không bao giờ thay đổi”. Thời trai trẻ, cái tuổi của mộng mơ và xúc cảm, Hữu Tình đã dành những lời đầy âu yếm như thế cho người con gái mình thương.
Tình yêu của chàng trai và cô gái nơi mảnh đất cố đô dịu dàng và sâu lắng ấy tưởng chừng chẳng bao giờ biến tan. Như nước sông Hương cứ vơi rồi lại đầy, như núi Bến Ngự đến mùa thay lá và lại đến mùa xanh um, mối tình ấy cũng có khi “lên thác xuống ghềnh” nhưng vẫn cứ đẹp, cứ êm ả lững lờ trôi giữa dòng chảy cuộc đời dường như vô tận.
Rồi một ngày kia, theo tiếng hẹn hò của tình yêu như bao ngày, cô gái chạy tìm chàng trai bên dòng sông Hương loang tím trong cảnh trời chiều mát rượi.
“Hữu Tình!”. Tiếng cô gái gọi thanh thanh mà êm ái đậm chất con người xứ Huế mộng mơ khiến chàng trai như bừng tĩnh giữa cơn mê. Bởi Hữu Tình đang mãi miết theo đuổi những ý nghĩ thầm kín trong thâm sâu cõi lòng; bởi ánh mắt chàng đang như đờ đi theo những gợn sóng lăn tăn rượt đuổi nhau do mái chèo của những chiếc thuyền xa xa giữa dòng dội tới; nên anh hơi bối rối khi bắt gặp khuôn mặt của người anh thương, một khuôn mặt với nụ cười rất đỗi thân quen.
Cô gái ngồi dựa đầu vào vai chàng trai và mãi mê với những câu chuyện của mình. Giọng cô hồn nhiên, tươi tắn và tâm tư đầy niềm vui. Cô kể chuyện chỉ bởi vì cô muốn nói. Cô cũng chẳng hiểu vì sao mình lại kể những chuyện như thế. Bởi một điều mà cô biết rất rõ: Cô yêu Hữu Tình và những câu chuyện chỉ là cái nền cho việc cô muốn ngồi cạnh bên anh thật lâu, thật lâu.. như muốn vươn đến tận cùng của thời gian. Thế nhưng, cô đâu biết rằng: Người cô thương yêu lại đang chẳng thể nào để tâm được đến những lời cô nói. Ánh mắt phía trên mái đầu cô bây giờ vẫn đang theo đuổi những gợn sóng li ti giữa dòng sông lững lờ trôi. Ánh mắt đăm chiêu mà nhiều tâm sự ấy diễn tả một nỗi lòng khó nói mà anh đang ấp ủ.
Bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô và môi mấp máy phá vỡ sự thinh lặng của chính anh với những âm thanh dường như đã lạc hẳn: “Anh yêu Em!”. Một câu nói rất đỗi thân quen và là câu nói mà cô thích nhất trong cuộc đời này. Đó cũng là đòi hỏi duy nhất của cô mỗi khi cô được ngồi gần kề bên người cô thương. Thế nhưng, có lẽ đến lúc bấy giờ, cô cũng không biết được rằng, đó là lần cuối cùng trong cuộc đời, cô được nghe câu ấy từ môi miệng và cả từ trái tim của người yêu.
Dường như có cái gì chặn ngay cổ họng, dường như Hữu Tình đang nghẹn ứ chẳng thể thốt nên lời nào nữa khi cô gái đáp lại cũng bằng những lời thân thương nhất diễn tả một tình yêu thủy chung và nồng nàn nhất dành cho anh.
Dường như Hữu Tình muốn khóc thật to hầu mong có thể đẩy ra hết những cảm giác thổn thức đang khuấy động và bóp nghẹt phía bên trong lồng ngực. Thế nhưng, anh cố kìm nén; anh cố bắt con tim mình phải nghe theo sự sắp đặt của lý trí, dù đó là điều vô cùng khó khăn trong lúc này. Quả thế, mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng và mặc dù đã cố lấy hết can đảm để có thể làm chủ cảm xúc của mình trong cuộc gặp gỡ hôm ấy, nhưng đúng như Pascal từng nói: “Con tim có những lý lẽ mà lý trí không thể nào hiểu được”, anh cũng chịu chung một số phận như thế.
Cô gái nhận ra ngay sự khác biệt của người thương. Bởi lẽ, chính thái độ của Hữu Tình, chính những thổn thức không chịu nghe lời để ở yên trong sâu thẳm mà lại bùng vỡ nơi khuôn mặt, nơi khóe mắt của anh đã tố cáo anh.
Dường như không thể chạy trốn được nữa, dường như một ánh mắt trìu mến đang dồn anh đến tận chân tường của những hoài nghi, Hữu Tình lên tiếng, giọng vẫn lạc đi như run rẩy, như thẩn thờ nhưng đầy xác quyết, anh hỏi: “Em có nghĩ rằng có ai trong thế giới này có thể tránh né được tiếng gọi tình yêu của Thiên Chúa không?”.
Một câu hỏi bất ngờ nhưng mang tất cả nỗi trăn trở bấy lâu của anh về Thiên Chúa, về cuộc sống, về hạnh phúc, khổ đau và trên cả là tình yêu… Câu hỏi dường như quá khó đối với cô gái. Hữu Tình biết rõ điều đó, bởi chính anh cũng chưa có câu trả lời hoàn toàn đầy đủ cho chính mình. Bởi anh cũng đang tìm câu trả lời và đó chính là nguyên nhân khiến tâm hồn anh bị khuấy động đến tận cùng cõi thẳm sâu. Anh chưa tìm được câu trả lời thỏa mãn niềm khát khao ấy, nhưng anh biết để có được nó anh sẽ phải làm gì. Đó phải là một cuộc dấn thân. Một cuộc dấn thân mà anh biết, nó sẽ mang lại đau đớn cho người con gái anh thương và cả chính con tim anh. Một cuộc dấn thân sẽ khiến cuộc sống, hoài bão, ước mơ, dự tính tương lai và niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của anh hoàn toàn đảo lộn. Nhưng, anh cũng biết rõ anh không thể tránh né được nó nữa. Anh biết rõ anh chẳng thể ngăn cản được nó khi nó đã hoàn toàn xâm chiếm và điều khiển toàn bộ con người anh. Anh cũng biết điều mình khao khát, cái câu trả lời anh đang tìm kiếm có ý nghĩa to lớn dường nào. Anh quyết định. Có lẽ tận sâu trong cõi lòng mình, anh đã đưa ra quyết định. Anh tin mình đã có một quyết định đúng cho một hành trình có vẻ như vô định. Anh biết mình đang bước lên một “con đường” đúng đắn dù dường như chính anh cũng chẳng rõ đích đến là đâu.
Người anh thương dường như thấy lạ lẫm, thấy khó hiểu và khuôn mặt cô toát lên đầy vẻ thắc mắc. Câu hỏi của anh chẳng ăn nhập gì với “câu chuyện tình yêu” giữa cô và anh. Câu hỏi mang một nội dung mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghe thấy những điều tương tự từ môi miệng người cô thương. Cô đâu biết rằng, câu hỏi đó sẽ là mở đầu cho những thay đổi; nó cũng quyết định sự chấm dứt và chuẩn bị cho một bắt đầu mới. Một khởi đầu mà trong tình yêu tuyệt đối trung thành của mình cô chưa bao giờ nghĩ đến và cô cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Bởi lẽ, cô yêu anh bằng tất cả trái tim và cô hoàn toàn không thể sống thiếu anh.
Không gian chung quanh trở nên yên ắng một cách lạ thường. Một sự yên lặng báo hiệu điều gì đó chẳng lành. Trên những cành dương liễu, những chú chim nhỏ đã im bặt tiếng hót hay bởi tiếng lòng hai người đang gào thét đến nỗi khiến họ dường như chẳng còn nghe thấy những giai điệu tuyệt vời của bản tình ca thiên nhiên. Màu tím ngắt của bầu trời cao phản chiếu dưới dòng Hương thơ mộng nay dường như cũng chẳng còn tím nữa, hay bởi vì ánh mắt của hai người đã mờ đi và mãi nhìn về xa xăm nơi những vùng tối của tâm thức, đến nỗi bức tuyệt tác của Hóa Công cũng chẳng làm rung động đôi mắt ưu tư của họ.
“Em nghĩ là ‘không’, không có ai có thể cưỡng lại được tiếng gọi của Thiên Chúa”, cô gái lên tiếng phá vỡ sự im lặng, một sự im lặng chỉ mới chừng mươi phút mà có cảm tưởng như đã dài hàng thế kỷ.
Dù cô đã cảm thấy có điều gì đó không ổn từ câu hỏi của Hữu Tình; dù tâm tư cô đầy những nghi nan và chồng chất những đối nghịch; dù cô đang cảm thấy lo sợ về một mất mát nào đó rất lớn lao có thể xảy ra; nhưng cô đã trả lời theo đúng cách của một người có Đức Tin.
Nghe câu trả lời đầy niềm xác tín của người thương, tâm hồn Hữu Tình dường như lại chìm sâu vào những thước phim sống động của ký ức. Anh còn nhớ như in bóng dáng của cô thôn nữ trong tà áo dài trắng thướt tha, độc hành trên con đường qua ngõ nhà anh, trong tiếng chuông chiều êm ả ngân nga. Anh còn nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt như e thẹn, như mũi tên xuyên thấu con tim tình si của anh - chàng thanh niên đang trong cái tuổi đầy cảm xúc. Anh cũng nhớ rất chi tiết về chuyện mình đã lao theo tiếng gọi của tình yêu đó như thế nào. Và, biết bao kỷ niệm của những tháng ngày bên nhau lại cứ ập đến như thác lũ, như mưa nguồn, cũng có khi lại nhẹ nhàng sâu lắng như những cơn gió mùa thu dìu dịu… Những lời thánh thót thủ thỉ bên tai bao ngày của người anh thương giờ đây bỗng dưng từ chốn xa xôi nào vọng lại. Có vẻ nhạt nhòa, có vẻ xa xăm, nhưng sao lại gần gũi thân thương đến nao lòng.
Bây giờ, anh phải nói sao với người anh thương (?). Anh chẳng biết nên bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào với quyết định mà mình đã ấp ủ, đã lấy hết can đảm để đến đây với dự định thông báo cho người yêu.
***
 
“Hữu Tình!”.
Đôi mắt Hữu Tình như cố rướn hết mức để dò tìm ai đó giữa đám đông đang chen lấn cười nói rộn ràng. Một tiếng gọi mà đã từ rất lâu anh mới nghe lại. Một giọng nói hết sức thân quen, gần gũi. Một giọng nói mà có lẽ chẳng bao giờ anh có thể quên vì nó đã ăn sâu vào ký ức và trái tim anh. Anh vừa dò tìm với mong muốn gặp lại chủ nhân của tiếng gọi “Hữu Tình” mà anh vừa nghe, nhưng lòng cũng nao nao một cảm giác ngại ngần khó tả.
- “Con chào Cha, chúc mừng Cha đã thành Linh Mục của Chúa!”. - Người phụ nữ trạc tuổi ba mươi tiến lại với bó Hồng tươi thắm đang nhẹ nhàng tỏa hương thơm ngát trên tay. Cô nở nụ cười và dịu dàng trao nó vào tay vị Tân Linh Mục đang như thất thần đi giây lát vì cuộc gặp gỡ đặc biệt.
- Cám ơn Thiên Cầm. Đã lâu lắm rồi nhỉ? Em vẫn khỏe chứ?
- Em vẫn khỏe. Hôm nay, biết tin anh được thụ phong Linh Mục từ mấy người bạn, nên em tìm đến chúc mừng anh. Anh vô tâm lắm, ngày vui thế này mà không báo cho em biết với để em mừng - Thiên Cầm tỏ ra hài hước và bình tĩnh khi thốt lên những lời trách cứ nhẹ nhàng, nhưng từ tận sâu trong cõi lòng dường như có cái gì nghẹn ứ và bóp nghẹt con tim cô.
- À, đã lâu không liên lạc nên anh cũng chẳng rõ địa chỉ của em để gửi thiệp mời.
- Thôi, tha cho anh lần này, lần sau mà có dịp gì vui thế này thì đừng bỏ qua em nhé!
- Ờ..!!! Thế cuộc sống của em tốt chứ? Em đã được mấy cháu rồi?
­Nghe câu hỏi của Hữu Tình, Thiên Cầm bỗng xúc động mãnh liệt. Hơi thở như yếu hẳn đi, cô dường như muốn khuỵu xuống mà chẳng bao giờ có thể đứng lên. Thế nhưng, cô cố tỏ ra thật bình thản và vẫn cái chất giọng nhẹ nhàng thanh thanh của người con gái xứ Huế, cô thông báo sơ về cuộc sống hiện tại của mình.
- À.., vợ chồng em đã sinh được hai cháu, một cô và một cậu. Hai đứa xinh lắm. Em sống tốt lắm. Anh yên tâm đi.
Đôi mắt vị tân Linh Mục dường như nhòa đi khi những dòng ký ức từ đâu lại ùa về. Thế nhưng, anh vẫn cảm thấy một niềm hạnh phúc sâu xa khi trong ngày hồng phúc của cuộc đời dâng hiến, anh được san sẻ niềm vui từ người con gái anh đã từng thương và được nghe biết về cuộc sống tốt đẹp của cô.
- Thế thì tốt rồi, anh cũng chúc mừng em nhé! Đáng tiếc anh không có mặt để tham dự lễ cưới của vợ chồng em.
***
Dòng người dần dần đổ về các ngả đường trả lại cho ngôi thánh đường cổ kính vẻ trầm mặc và yên tĩnh vốn có. Trên các bậc đá, bóng dáng của vị linh mục trẻ trong màu áo vàng rất đỗi uy nghi nhưng cũng nhẹ nhàng đầy yêu thương vẫn còn đó, mắt như vẫn còn nhìn theo dòng chảy của đoàn người với lòng tri ân cảm tạ.
Trong dòng chảy của cuộc đời, trong dòng người đang tuôn ra mọi hướng trên các ngả đường, anh vẫn lặng nhìn theo một bóng hình rất đỗi thân thuộc. Anh cảm thấy thật hạnh phúc và tâm hồn tràn ngập niềm vui. Bao nhiêu nỗi thổn thức và lo lắng của cái ngày chia tay ấy, cái ngày mà anh quyết định ra đi theo tiếng gọi huyền nhiệm của Tình Lang Giêsu nay như được tháo cởi hoàn toàn. Anh có biết đâu, sau mái tóc chấm ngang lưng mà anh đang dõi theo là hai dòng lệ nhẹ nhàng lăn trên gò má của một người con gái si tình.
“À.., vợ chồng em đã sinh được hai cháu, một cô và một cậu. Hai đứa xinh lắm. Em sống tốt lắm. Anh yên tâm đi”. Lời nói dối của Thiên Cầm đã mang đến cho Hữu Tình một ngày vui không thể trọn vẹn hơn được nữa. Nhưng, chính cô lại vẫn tiếp tục đơn độc cất bước trong niềm hạnh phúc và niềm đau giằng xé con tim. Quả thực, cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi chứng kiến ngày hạnh phúc của người cô thương yêu, nhưng cô cũng cảm thấy một nỗi cô đơn bỗng trùm lên tất cả khi quay lưng đơn độc cất bước. Trái tim cô lại rung lên đầy những xúc cảm trái ngược: đan xen giữa hạnh phúc và khổ đau, giữa niềm vui và nỗi cô đơn, giữa niềm hy vọng và nỗi chán chường,… Cô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cứ để cho dòng lệ tuôn rơi, đôi dòng lệ mà cô đã dấu kín bao năm trong sâu thẳm trái tim nay mới thêm một lần nữa có cơ hội lăn trên gò má. Cô cũng chẳng hiểu nỗi tại sao mình lại hy sinh cả tuổi thanh xuân và có lẽ là cả cuộc đời này cho một chàng trai mà mãi mãi chẳng thể thuộc về riêng cô nữa.
Cô vẫn tiếp tục cất bước về phía trước và vẫn mãi miết chạy tìm tình yêu trong dòng ký ức. Dẫu cho cuộc đời có ồn ào náo động, dẫu cho trần thế vẫn đầy những lo lắng, bon chen, cô vẫn còn đó niềm hy vọng đầy sống động của một tình yêu tuyệt đối dành cho Hữu Tình.
Một tình yêu mà cô đã phải trải qua nhiều đau đớn, nhiều uất hận của con tim rướm máu khi phải đối diện với sự chia ly. Sau cái ngày chia tay định mệnh năm đó, cô như một người hoàn toàn chết đi. Nước mắt cạn hẳn. Con tim khô cằn. Cả thân xác cũng nên tiều tụy chẳng còn sức sống. Thế nhưng, nơi người con gái mảnh mai có vẻ yếu ớt đó, nơi tấm thân dần đi vào sự chết kia lại đã bùng lên một sức sống mới. Sức sống của tình yêu đích thật. “Ân sủng này, Thiên Chúa đã rộng ban cho ta cùng với tất cả sự khôn ngoan thông hiểu. Người cho ta được biết thiên ý nhiệm mầu: thiên ý này là kế hoạch yêu thương Người đã định từ trước trong Đức Ki-tô” (Ep 1,8-9). Cô đã nhận ra ý muốn của Thiên Chúa và cô đã chẳng ích kỷ, để rồi chấp nhận hy sinh nhằm chu toàn thánh ý Người. Cô cũng nhận ra vẻ đẹp của tình yêu mà cô đang hiến dâng cho Thiên Chúa và cho nhân loại. Trong tình yêu tất cả mọi sự đều có lý do để tồn tại.
Và kể từ đó, người ta vẫn thấy bóng dáng quen thuộc của một người con gái chiều chiều nép mình bên dãy tường rào của tu viện để ngắm nhìn một “cái gì đó” với nụ cười hạnh phúc./.
(Tác phẩm dựa trên câu chuyện có thật của một vị linh mục già thuộc Dòng Chúa Cứu Thế - Huế kể về chính ơn gọi của ngài. Cốt truyện chỉ nói về một người con gái quyết định sống độc thân khi chàng trai nói lời chia tay và theo đuổi ơn gọi dâng hiến. Tác giả đã không trực tiếp được nghe câu chuyện này và chỉ dựa trên lời kể của bạn bè. Mọi chi tiết về cuộc chia tay, hay cuộc gặp gỡ ngày chịu chức và các chi tiết khác xuyên suốt tác phẩm đều là hư cấu của tác giả).







































Được tạo bởi Blogger.