“Con người hôm nay còn sống, mai đã biến mất Họ chết đi khuất mắt để rồi cũng phai lạt khỏi trí lòng” (Gương Phúc I, XXIII, 1)


Tiệc đời khi mãn về hôm
Đưa người lững thững nhạc dồn bi ai !
Khăn tang phủ trắng quan tài
Sầu tuôn ngập lối, oán cài đồng không !
Đêm nay cô lạnh trong lòng
Ngày mai mộ mới sáng trong nắng vàng
Đêm nay có tiếng thở than
Của người thiếu phụ của đoàn con thơ
Sáng mai nến chảy bàn thờ
Tiếng chuông buồn đổ vật vờ u linh
 
Cỏ vàng rồi cỏ lại xanh
Cỏ xanh là dấu đã thành tiền nhân !
Người đi độ ấy còn gần
Cỏ xanh sớm cỏ ! khăn vành màu phai !
Não lòng thay một kiếp đời
Tuy ngày mai táng có người sầu đau
Nhưng qua năm tháng dãi dầu
Vô tình ai đã chôn sâu trong hồn ?
Một lần chết hai lần chôn…
Người đi đời vẫn cười dòn như không !
Thời gian trôi cứ lạnh lùng…
 
Xuân Ly Băng
(Hương Kinh 1957)























Được tạo bởi Blogger.