Thưa quí độc giả và quí tác giả,
Vào cuối thời gian hạn định nhận bài của Giải Viết Văn Đường Trường năm nay, chủ đề hiệp nhất các Kitô hữu, cụ thể là giữa Tin lành và Công giáo đang trở thành chủ đề ‘nóng’. Có những tác giả cho đến lúc này mới thấy đây là vấn đề rất đáng quan tâm. Có những tác giả bắt đầu nhận thấy muốn viết được phải nhập cuộc, không thể ngồi yên tưởng tượng rồi dựng truyện, và đã tạo dựng được những chi tiết đáng khích lệ. Lúc đầu họ ngập ngừng trước những thách đố của đức tin, nhưng rồi chính sự cọ xát với niềm xác tín của những anh chị em có những điểm nhấn đáng học hỏi, đã lôi cuốn họ, khiến họ phải cựa mình để đổi mới và lớn lên. Họ có dịp thể hiện hành trình đại kết của chính mình.
Một tác giả đã gửi một truyện khá hay với lời chia sẻ: “Thú thực với Cha là từ khi có chủ đề cuộc thi, từ tháng 9/2016 đến nay con đã có tiếp xúc “một cách có chừng mực” với một số người theo đạo Tinh lành ở Hà Nội, là bởi vì ngay từ ban đầu con đã thấy sự hấp dẫn rất lớn từ đạo Tin lành. Một người mà nền tảng giáo lý yếu kém, lại lười nhác không chịu khó bồi đắp theo năm tháng như con, đã bị lung lay dữ dội trước những lý luận sắc bén của người bên phía Tin lành. Đặc biệt là những tín điều về các phép Bí tích, về sứ vụ truyền giáo của người Kitô hữu… thì con không tranh luận được với họ, nên nỗi sợ “lạc giáo” của con cũng không khác bao nhiêu so với nhân vật chính trong truyện ngắn mà con viết. Con cũng ngần ngại phát triển và đi sâu thêm là bởi con cũng tự thấy truyện này “nghiêng về phía Tin lành” lắm rồi! Mặc dù “ta” với “họ” cùng một Đức tin, một Thiên Chúa là Cha nhưng con vẫn cảm thấy mình có lỗi khi nhiều lúc con nghiêng về bên “họ”, vậy nên con không dám tiếp xúc với họ nhiều. Cũng may là những người theo Tin lành ở đây không tin những tín điều về Mẹ Maria, trong khi niềm tin của con đối với Đức Mẹ xưa nay là không thỏa hiệp, là “bất khả thương nghị”, cho nên những người Tin lành hoàn toàn không thể lung lay được ý chí, niềm tin của con về vấn đề này. Nhưng con cũng cảm thấy băn khoăn, liệu con có ngả lòng về phía Tin lành hay không nếu con gặp gỡ những người thuộc những hệ phái Tin lành tin nhận những tín điều về Đức Mẹ?... Đây thực sự là lời xưng tội của con, xin Cha cho con thêm lời khuyên để sống đạo cho đúng, xin Cha thay mặt Chúa tha tội cho con”…
Có lẽ bạn này “xưng tội” nhưng chưa dốc lòng chừa tội, vì hình như vẫn đang tiếp tục các cuộc tiếp xúc để viết thêm một truyện nữa… Tôi có cảm tưởng những tác giả dấn thân vào đề tài này đang dùng chính kinh nghiệm của mình để minh họa điều Đức Thánh Cha Phanxicô viết trong Tông huấn Niềm Vui Tin Mừng:
“Vì vậy chúng ta hãy đi ra, đi ra để cống hiến cho mọi người sự sống của Chúa Giêsu Kitô. Ở đây tôi lặp lại cho toàn thể Hội thánh điều tôi từng nói cho các linh mục và giáo dân ở Buenos Aires: Tôi thà có một Hội thánh bị bầm dập, mang thương tích và nhơ nhuốc vì đi ra ngoài đường, hơn là một Hội Thánh ốm yếu vì bị giam hãm và bám víu vào sự an toàn của mình. Tôi không muốn một Hội thánh chỉ lo đặt mình vào trung tâm để rốt cuộc bị mắc kẹt trong một mạng lưới các nỗi ám ảnh và các thủ tục. Nếu có cái gì đáng phải khiến chúng ta trăn trở và áy náy lương tâm, thì đó chính là sự kiện nhiều anh chị em chúng ta đang sống mà không có sức mạnh, ánh sáng và niềm an ủi phát sinh từ tình bạn với Đức Giêsu Kitô, không có một cộng đoàn đức tin nâng đỡ họ, không tìm thấy ý nghĩa và mục tiêu trong đời. Tôi mong rằng, thay vì sợ đi lạc, chúng ta nên sợ bị giam hãm trong những cấu trúc làm cho chúng ta có một cảm giác an toàn giả tạo, những qui tắc biến chúng ta thành những quan toà tàn nhẫn, với những thói quen làm chúng ta cảm thấy an thân, trong khi ở ngoài cửa người ta đang chết đói và Đức Giêsu không ngừng nói với chúng ta: “Anh em hãy cho họ ăn đi!” (Mc 6:37)- (Tông huấn, số 49).
Có một chi tiết đáng để ý: Hầu hết các truyện đều có vai trò của Đức Maria, Mẹ Chúa Cứu Thế, Con Thiên Chúa. Trước mắt người phàm, hình như người phụ nữ này đã nên cớ cho nhiều anh chị em lìa bỏ Hội thánh Công giáo Rôma, thế nhưng trong thực tế và trong chương trình kín nhiệm của Thiên Chúa, chính bà đang nối kết những đứa em của Người Con đầu lòng bà đã sinh ra. Chính bà đang hàn gắn những vết thương lòng của những người con ấy. Phải chăng đó chỉ là một sự ngẫu nhiên trùng hợp khi cuộc thi Giải Viết Văn Đường Trường năm nay chọn hai sự kiện rời rạc cách nhau 400 năm làm chủ đề? Hình như còn có cái gì hơn thế…
Độ “nóng” của chủ đề còn lộ ra trong thư của một số tác giả, yêu cầu triển hạn nhận bài của cuộc thi, không phải vì cần có thêm giờ để viết mà, sâu xa hơn, cần có thêm chút thời gian để cảm nhận một kinh nghiệm còn khá mới mẻ trong cuộc lữ hành đức tin. Do đó, Ban Tổ chức quyết định cho gia hạn cuộc thi thêm 1 tháng rưỡi, và sẽ kết thúc việc nhận bài dự thi vào 00 giờ ngày 16-4-2017 thay vì 00 giờ ngày 01-3 như đã ghi trong thể lệ. Mong quý tác giả còn chưa hoàn thành kịp bài dự thi tiếp tục đào sâu suy nghĩ để có những truyện ngắn tốt nhất gởi dự thi.
Chúng tôi cũng xin được nhắc lại điều đã nói trong bản tin 03: Theo hướng góp phần xây dựng tình hiệp nhất, Giải Viết Văn Đường Trường lần V (2017) và lần VI (2018) rất mong được đón nhận tác phẩm của các bạn trẻ Tin lành.
Chúng tôi sẽ tiếp tục đăng tải những truyện mới, vừa qua vòng sơ loại, và cũng là mời tiến vào bầu khí mới mẻ của cuộc gặp gỡ trong yêu thương giữa các môn đệ Chúa Cứu Thế Giêsu Kitô.
Qui Nhơn, ngày 01-03-2017
Lm Trăng Thập Tự Võ Tá Khánh