(Mã số VVYT 17-043)
(Con đọc được trên Face câu chuyện BA BÁT CƠM- BA KINH KÍNH MỪNG nói về 2 cô trong Legio và một bà goá đã bỏ chúa 50 năm, mỗi ngày bà đều đọc 3 kinh kính mừng.và bà đã được Chúa gọi về hưởng phúc vinh. Chính Ba kinh Kính Mừng đã cứu vớt linh hồn bà.
Con đã viết bài thơ này, thực ra cũng chưa được hay, chưa được trọn vẹn về câu chữ, nhưng nghiệp dư thì cũng đã cố gắng rồi.
Xin Thiên Chúa luôn soi sáng cho chúng con để giới thiệu Đức Tin tới cho mọi người qua những bài thơ, bài văn)
*****
Năm mươi năm, con đã rời xa Mẹ,
Cảnh đơn côi, chỉ lặng lẽ một mình,
Chịu tủi hờn, bao ánh mắt coi khinh,
Túp lều tranh, chẳng gia đình hạnh phúc.
Chẳng cháu con, chẳng cửa nhà sung túc,
Tấm chăn đơn cũng đã mục nát rồi,
Mái tranh nghèo, chẳng che nổi nắng nôi,
Chỗ con nằm, sũng nước Trời mưa bão.
Năm mươi năm, từ ngày con bỏ đạo,
Cỗ tràng hạt, con chưa tháo một lần,
Kinh Kính Mừng, đều đặn vẫn vọng ngân,
Khi yếu đuối hay xác thân lầm lỗi.
Cũng muốn lòng về bên Mẹ thống hối,
Xin thứ tha cho những tội sai lầm,
Và đôi lúc, từ sâu thẳm, thâm tâm,
Muốn bên Mẹ, trong hương trầm, tĩnh lặng.
Rồi một ngày, bầu trời xanh đầy nắng,
Kinh Kính Mừng, nghe văng vẳng quanh đây,
Chúa đón con, rời bỏ xác thân này,
Bên Nhan Thánh, hưởng những ngày vinh phúc.
Kinh Kính Mừng, hồn con luôn thôi thúc,
Dẫu xác thân, nay đã mục nát rồi,
Mẹ yêu thương, nên con chẳng đơn côi,
Ma-ri-a, Kính mừng Bà ơn phúc.