Chùm thơ thứ Sáu tuần V Mùa Chay
BBT- Quý bạn đọc rất thương mến! TCCN xin gởi đến quý vị những dòng thơ phát tiết từ những lời độc thoại nội tâm. Ai cũng nghĩ rằng “thơ đạo” nói chung, TCCN nói riêng, rất khô khan, gò bó và cứng nhắc. Nhưng đoan chắc với quý vị một điều, nếu tĩnh lặng và lắng nghe nhiều hơn, dòng thơ như thế này sẽ thấm rất lâu trong từng thớ thịt và mạch máu. Hôm nay, mời bạn đọc cảm nhận sự lãng đãng, dịu dàng trong Tin Yêu của “kẻ làm vườn” đã trót lỡ si mê loài hoa đồng cỏ nội nào đó, với những nuối tiếc vụn vặt (Những mùa hoa bỏ lại- Lưu Minh Gian). Đi sâu vào những độc thoại nội tâm hơn nữa, chúng ta sẽ bắt gặp niềm thâm tín rõ rành rằng dẫu ở đời đầy phong ba bão táp, sự chết luôn cận kề, chúng ta vẫn luôn đặt niềm hy vọng vào Ánh Sáng Bất Diệt- sẽ biến đổi địa cầu trong hân hoan (Chờ người đánh thức- Nt. Bích Ngọc). Cùng với đó là một bài học rút ra từ kinh nghiệm đời sống thường nhật, đừng “vỗ ngực xưng tên” mà “hãy mong sao chu toàn Thánh Ý” (Chúa đọc thơ con- ả giang hồ)
NHỮNG MÙA HOA BỎ LẠI
Tôi là kẻ làm vườn
Trên đỉnh đồi Cứu Rỗi
Trái tim tôi lỡ thương
Một loài hoa đồng nội
Giữa vũng đời lầy lội
Tôi ươm một mùa hoa
Mong lũng đời chật chội
Đẹp lên chút mặn mà
Sức sống loài cỏ hoa
Tôi ngỡ ngàng biết mấy
Hương đồng nội kiêu sa
Làm tim rôi run rẩy
Tôi che mưa chắn gió
Tôi chăm chút nâng niu
Mong mùa vàng mở ngõ
Ngợp đất trời hương yêu
Khi nụ đời sắp nở
Mươn mướt đóa xuân thì
Mùa vui đành dang dở
Ngày tôi phải ra đi…
Là tôi đời vội vã
Hay hoa kia muộn màng,
Để phím trần lạc nhịp
Để tơ trời dở dang?
Tôi là kẻ làm vườn
Trên đỉnh đồi Cứu Rỗi
Đời tôi, cuộc hành hương
Giữa cuộc đời muôn lối
Những mùa hoa bỏ lại
Đã bừng nở trong tôi
Những mùa hoa đẹp mãi
Trên dặm trường xa xôi
Mạnh bước lên, tôi nhé!
Dẫu đơn côi độc trình
Gót chân trần sẽ nở
Đẹp muôn ngàn hoa xinh
Mạnh bước lên, tôi nhé!
Đừng ngoảnh lại sau lưng
Những mùa yêu dang dở
Sẽ mãi đẹp vô chừng
Mạnh bước lên, tôi nhé!
Dâng cho trọn cuộc tình
Hoa thơm đời tận hiến
Sẽ ngát trời hương kinh.
Lưu Minh Gian, Cenacolo di Montauto 26.03.2013
CHỜ NGƯỜI ĐÁNH THỨC
“Ta là sự sống lại và là sự sống”
(Ga 11,25)
Nỗi khao khát trường sinh bất tử
Xoáy dòng đời thế sự nhân sinh
Giêsu thầy thuốc cứu tinh
Cho ai đặt trót niềm tin nơi Người
Ladarô Chúa thương đánh thức
Không chỉ vì tình bạn ân cần
Mà còn bởi những người thân
Tin Người là Đấng gian trần đợi trông
Ladarô Chúa đánh thức dậy
Tiên báo ngày Người sẽ phụcsinh
Dẫn đưa nhân loại u minh
Quê hương Thiên Quốc phúc vinh muôn đời
Sự sống lại và là sự sống
Chính là Chúa, Đấng con tôn thờ
Niềm tin tín hữu ban sơ
Lớn lên chẳng chút phai mờ tháng năm
Tin vào Chúa là hằng xác tín
Chết đi cho tội lỗi thương đau
Chờ Người đánh thức dậy mau
Sẵn sàng áo cưới thắm màu phục sinh
Tin vào Chúa là luôn tìm đến
Những ngôi làng Bê-ta-ni-a
Nơi nhiều bạn hữu mong ta
Gieo Lời đánh thức gọi ra khỏi mồ
Những nấm mồ vùi chôn cuộc sống
Trong muộn phiền thất vọng lo âu
Giêsu chiếu ánh nhiệm mầu
Phục sinh biến đổi địa cầu hân hoan.
Nt. Bích Ngọc
CHÚA ĐỌC THƠ CON
Con vỗ ngực xưng mình là thi sĩ
Chỉ có thơ con mới đẹp ý, đẹp vần
Chê thơ người ta câu, chữ, ý, chưa ăn
Chỉ cần đọc một lần, không đọc nữa
Chiều hôm qua đem bài thơ dâng Chúa
Chúa xem rồi, Chúa hỏi của ai đây
Con rất mừng vội vã giơ hai tay
“Của con đó, con là thi sĩ đó!”
Chúa nhìn con, rồi quay đi chắng ngó
Chẳng khen, chẳng chê, chẳng nói câu nào
Ít nữa là cũng hỏi được “Tại sao?”
Hoặc: “Tại sao con làm thơ hay thế?”
Quỳ rất lâu, rất buồn Người xử tệ
Thà hỏi đi, rồi con kể cho nghe
Bao nhiêu ý tình con thực muốn khoe
Thinh lặng thế, thôi con về, cụt hứng
Bước bâng khuâng, đêm sầu dâng ngập ngựng
Nghe có lời thầm đang vọng trong tâm
Con muốn làm thi sĩ có tiếng tăm?
Chúa chỉ muốn tấm chân tình dâng Chúa
Bởi con chưa bao giờ “làm thơ với Chúa”
Chúa thì chẳng cần “làm thơ cho Chúa” đâu con
“Làm thơ cho Chúa” hay mượn Chúa đánh bóng con?
Hãy trả lời đi! Đừng mong làm thi sĩ
Con hãy mong sao chu toàn thánh ý
Sống trong Nguồn Thơ Tuyệt Mỹ, của con
ả giang hồ