(Mã số: 17-085)
- Hồng ơi, cháu đỗ đại học rồi. Giấy báo của cháu đây. – Giọng cô văn thư nghe thật chói tai.
Trong nhà im lặng, cô gọi lại lần nữa. Hồng nặng nhọc ra mở cửa, nhận giấy báo, không cười, tóc tai bù xù.
- Cháu phải khao to đấy nha. Cả làng có mỗi mình cháu đỗ thôi.
- Vâng ạ.
- Kìa, sao cháu ủ dột thế, cháu không vui à? Có chuyện gì với cháu vậy?
- Không có gì đâu ạ. Cháu hơi mệt chút thôi. Cám ơn cô.
Nói xong, Hồng kéo cửa đi vào phòng, rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
* * *
Tuyết trở về, thấy khác mọi hôm. Ngày nào nhà cửa cũng sạch sẽ, ngăn nắp do Hồng dọn dẹp. Hôm nay, bông hoa trên bàn thờ đã héo mà chưa được thay. Bát hương lạnh lẽo, vô hồn.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, Tuyết chạy nhanh về phòng con gái, cô hoảng sợ khi thấy Hồng đang nằm vật ra giường. Đỡ con dậy, Tuyết hỏi dồn dập:
- Con bị làm sao thế này? Hồng!
Mở mắt, Hồng giật mình khi nhìn thấy mẹ. Cô đẩy mẹ ra và sợ hãi trả lời:
- Con, con không sao. Mẹ về lâu chưa?
- Con bị sốt rồi, để mẹ đưa con đi trạm xá.
- Kìa mẹ, con không sao mà.
- Nhưng người con nóng lắm.
- Con bảo là con không sao mà.
Hồng lảng chuyện khác:
- Mẹ à, con đỗ đại học rồi nè.
- Vậy à. Bao giờ con nhập học?
- Một tuần nữa mẹ ạ.
- Con có muốn tổ chức khao không?
- Con tùy vào mẹ đấy. Nếu tổ chức, mẹ làm bé thôi, đỡ tốn kém mẹ ạ.
- Vậy thứ 5 mẹ mời ông bà và các bác tới được chứ?
- Vâng ạ. Con cám ơn mẹ.
* * *
Tuyết cầm tờ giấy báo lên xem, các khoản nộp học đã được cô âm thầm chuẩn bị từ trước. Lương kế toán phó cũng đủ để hai mẹ con cô trang trải cuộc sống và dành dụm được chút ít.
Suốt đời cô bị tiếng là gái không chồng. Hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Ngày thứ bảy và Chúa Nhật, cô tham gia nhóm bảo vệ sự sống. Gọi là bảo vệ, nhưng chỉ là đi xin các thai nhi bị phá ở các trung tâm phá thai về chôn cất.
Khu công nghiệp Thái Nguyên mới mở cách đây ít năm, riêng nhà máy Samsung đã thu hút tới 50.000 công nhân. Hầu hết công nhân ở đó là nữ, tuổi từ 18 tới 35, đến từ khắp các làng quê nghèo miền núi. Do đó, vô số nhu cầu về nhà trọ, dịch vụ và nhiều tệ nạn khác phát sinh. Chỉ trong vài năm, nghĩa trang thai nhi của mẹ Tuyết đã lên tới hơn tám vạn em. Cô hãi hùng khi nghĩ tới con số ấy.
Hình Minh họa
* * *

Ca sỹ Hồng của ca đoàn đỗ đại học, tin ấy lập tức được loan đi khắp xóm. Ai cũng mong cho tương lai của cô được tốt đẹp. Hồng có dáng người nhỏ bé, nước da trắng hồng như cái tên của cô. Đặc biệt là đôi môi Hồng luôn tươi cười. Vì thế, Hồng là niềm ao ước của hầu hết con trai làng trên, xóm dưới. Nhưng Hồng không để ý chuyện yêu đương, mà chỉ chú tâm học hành, và nhiệt tình tham gia ca đoàn. Cô hát hay, điều khiển nhịp đẹp. Cô còn là niềm mơ ước của cả mấy bà hiền mẫu có con trai lớn.

Mẹ Tuyết làm mấy mâm cơm đạm bạc mời ông bà, họ hàng nội ngoại. Các bác vốn quý mến Hồng nên đều cho cháu chút ít tiền đi học. Hồng vui vẻ chuẩn bị đồ đạc nhập học.
Về Hà Nội, một thế giới mở ra trước mắt Hồng thật tươi sáng, huy hoàng. Vừa nhập học được ít ngày, Hồng thấy chóng mặt, người nôn nao. Cô đi xét nghiệm. Sau hồi lâu đợi kết quả, bác sỹ trả lời: “Cháu đã có thai 10 tuần tuổi”. Trời đất như sụt lở dưới chân Hồng. Cô chới với. Cánh cửa tương lai vừa mở ra thì lập tức đóng lại trước mắt cô. Đau khổ và ê chề, Hồng trở về nhà trọ.
Cô sợ hãi bước vào căn phòng của mình. Quãng đường từ bệnh viện về nhà trọ thật dài. Cô nghĩ miên man, lo lắng và không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Cô ngước mắt lên, khuôn mặt Mẹ Fatima như trầm tư, nét mặt như lo lắng, cảm thương. Hồng nấc lên: “Sao con khổ thế này, Mẹ ơi”. Rồi cô lịm đi vì tê tái cõi lòng.
* * *
Điện thoại rung, Hồng mệt mỏi ấn nghe mà không xem ai gọi:
- Ai đấy!
- Mẹ đây. Con mệt à?
Hồng tỉnh người, trả lời gọn gàng hơn:
- Mẹ à, con không sao. Mẹ khỏe không?
- Mẹ khỏe? Hôm nay mẹ về Bắc Ninh, rồi đi vài cơ sở mới nữa.
- Vâng ạ.
- Con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Nhất là phải biết giữ mình. Con gái xa nhà, mẹ lo lắm. Ở khu công nghiệp này, mỗi năm có hơn mười nghìn người con gái đi phá thai. Mẹ thấy sợ quá.
- Vâng ạ. Con cám ơn mẹ.
- Chào con.
Điện thoại rơi xuống. Hồng nấc lên kinh hãi. Những lời của mẹ như dao sắc cứa vào lòng cô đau đớn, làm cho tấm lòng cô như tan nát ê chề.
* * *
Sau kì thi tốt nghiệp, cả nhóm Hồng cùng ca đoàn tổ chức liên hoan để tạm biệt tuổi học sinh. Sau khi nhậu, cả đám kéo lên quán Dũng Tình để hát Karaoke. Ai uống cứ uống, ai hát cứ hát. Mấy đứa uống chưa tới tầm lại gọi bia ra uống tiếp. Chúng hò dô, chúc tụng ầm ĩ. Mấy đứa con gái không uống được, nhưng hôm nay vui nên cũng tập uống. Chúng càng uống càng thấy vui vẻ.
Hồng mở mắt, thấy mình cùng cả bọn nằm ngổn ngang ra sàn, trên ghế. Cô hoảng hốt gọi mấy đứa dậy rồi đi về.
* * *
Hồng nghĩ miên man: “Ai đã làm chuyện đó với mình? Như vậy làm sao sống được với mẹ, với làng xóm. Mình sẽ chết mất”.
Hỏi bà bán nước vỉa hè, Hồng biết địa chỉ một cơ sở phá thai tư nhân gần bệnh viện Bạch Mai. Cô âm thầm thuê xe ôm tới đó.
- Cháu đến đó phá thai à?– Bác xe ôm vừa lái xe vừa hỏi.
- Sao bác hỏi cháu vậy?
- Ngày nào cũng có cô ở khu này nhờ bác đưa tới đó.
Hồng sợ hãi, lo lắng có thể bác phát hiện ra mình.
- Trông cháu hiền lành, xinh đẹp thế, sao lại vướng vào mấy cái chuyện đó? – Bác thở dài ngao ngán – Mà cũng phải! Giới trẻ bây giờ đều như thế rồi. Lần sau cháu nhớ giữ mình cẩn thận nhé.
Hồng trả tiền, vội kéo mũ xuống che tai rồi lủi ngay vào ngõ. Trong căn phòng nhỏ, ẩm thấp, mấy cô gái đang ngồi đợi. Ai cũng cúi mặt xuống, lo sợ có ai đó nhận ra mình. Hồng tới bàn lấy số rồi ngồi thu mình vào một góc chờ tới lượt. Đôi mắt cô lấm lét nhìn xung quanh.
Một cô nhân viên đeo khẩu trang bước ra từ phòng nhỏ. Thoáng thấy Hồng, như thể cô nhận ra ai đó. Cô bước tới gần, một sự sợ hãi xâm chiếm tâm trí. Tới bên Hồng, không thể giữ nổi sự tò mò, cô giật khẩu trang của Hồng, thét lên một tiếng: “Con ơi!”, rồi ngất lịm.
Hồng vội đỡ lấy cô. Kéo khẩu trang ra, Hồng bàng hoàng và tái mặt, vội vàng đưa mẹ tới bệnh viện.
Sau cơn bấn loạn, Tuyết tỉnh dậy, không biết phải bắt đầu câu chuyện với con thế nào. Cô cố giữ bình tĩnh trong mọi hành động. Hồng ngồi bên, cúi mặt.
Một hồi lâu, Tuyết khẽ hỏi:
- Con à, hàng ngày con có hay sang nhà bác Chanh không?
- Có ạ.
- Trên bàn thờ có ảnh chị Huyền, mất năm 97. Con có biết tại sao không?
- Con nghe nói chị ấy tự tử.
- Đúng thế. Năm học lớp 11, chị yêu một anh lái xe taxi. Khi biết con gái mình có thai, bố mẹ chị vô cùng tức giận. Cả gia đình và hàng xóm đều nhiếc móc, chửi bới chị ấy. Không sống được với điều tiếng gia đình, chị bèn treo cổ tự vẫn.
Mẹ Tuyết nhắm nghiền đôi mắt, xót xa cho người chị xấu số.
Hồng im lặng lắng nghe, không dám nói gì.
- Con có biết tại sao mẹ đặt tên con là Hồng hay không?
- Dạ, không ạ.
Mẹ Tuyết hít một hơi thật sâu, rồi thở dài đau khổ, như thể phải khó nhọc lắm để nói tiếp:
- Năm mẹ học 12 xong, trong buổi liên hoa cuối khóa. Bố và mẹ đã không giữ được bản thân. Nhớ tới gương của Huyền, mẹ khiếp sợ. Mẹ giấu hết mọi người và đi phá. Nhưng khi về Hà Nội, chứng kiến cảnh các bạn trẻ nườm nượp đi phá thai, mẹ cũng phân vân. Ngay lúc đó, mẹ gặp nhóm bảo vệ sự sống. Họ thuyết phục mẹ không nên phá. Mẹ nghe theo, nhưng mẹ không dám về làng, nên theo nhóm tới trung tâm Lửa Hồng. Bà ngoại biết chuyện, rất buồn lòng. Nhiều lần bà gửi thư gọi mẹ về, nhưng mẹ không về, vì mẹ nghĩ bà sẽ không tha thứ. Khi bà ốm nặng, dòng dã một năm trời, mẹ cũng không về. Khi biết không thể qua khỏi, bà bắt bác đi đưa mẹ về. Bà bảo phải được gặp mẹ và con rồi mới an tâm nhắm mắt. Mẹ về, quỳ bên giường bệnh, bà yếu ớt nắm tay mẹ và nói: “Sao con bỏ đi như vậy? Bao nhiêu ngày tháng mẹ mong ngóng con về. Nhưng con không chịu về. Mẹ có trách con đâu. Nhiều lần mẹ muốn chết vì đau khổ, nhưng chưa được nhìn mặt cháu, nên mẹ luôn cầu xin Đức Mẹ Fatima cầu bầu cùng Chúa cho mẹ được toại nguyện. Đưa mẹ ẵm cháu một lát nào…”. Bà bế con một hồi, âu yếm thơm con một cái, rồi đưa mẹ. Một lát sau, bà mỉm cười ra đi nhẹ nhàng. Lúc đó, mẹ thấy ân hận vô cùng. Hơn một năm bà ốm mà mẹ không chăm sóc cho bà ngày nào. Khốn nạn nhất là mẹ cứ nghĩ bà cũng ích kỷ không tha lỗi cho mẹ. Từ đó, mẹ tích cực tham gia nhóm bảo vệ sự sống. Mẹ luôn khuyên các cô gái nên về với gia đình, dù thế nào thì đó cũng là con, là cháu của mọi người. Làm cha làm mẹ, ta không được phạm tội giết người để giữ lấy cái danh dự hão huyền. Nhiều khi ngồi nghĩ, nếu mình là bố mẹ các cháu, mình sẽ học gương của bà. Vì chỉ có yêu thương, tha thứ mới có thể đem lại sự sống.
Những lời nói của mẹ đã mở lối cho Hồng. Nhận ra sự ích kỷ, nhỏ nhen của mình, Hồng quỳ xuống khóc nức nở:
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
Tuyết cúi xuống ôm con gái vào lòng. Đôi mắt nhìn ra phía của sổ, hai hàng lệ nhỏ trên khóe mi nhỏ xuống, trên môi hé nở nụ cười, trong lòng cô nhủ thầm “Mẹ ơi! Con cảm tạ Mẹ”.













































































Được tạo bởi Blogger.