Mã số: 17-097
 

“Cúi xin Chúa sáng soi cho chúng con biết việc phải làm, cùng khi làm xin Chúa giúp đỡ cho mỗi kinh mỗi việc chúng con, từ khởi sự cho đến hoàn thành đều nhờ bởi ơn Chúa. Amen.”
Tiếng “Amen” vừa dứt, một bà mẹ trong nhóm liền đứng phắt lên, bà đi về phía nhà để xe hơi của cha xứ. Bà không nói một lời, miệng thì lẩm bẩm như đang đọc lại lời kinh. Mọi người ngồi nhìn theo mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra trong đầu của bà. Bà bước đi cách chậm rãi nhẹ nhàng, miệng lẩm bẩm như người mộng du giữa ban ngày.
Đến trước cửa kính, bà dừng lại giây lát như thể nhìn vào hình bóng lờ mờ của mình trong gương và đối thoại một vài câu gì đó. Rồi sau đó, nhanh như lưỡi hái, bà lao thẳng tới chỗ để chiếc ghế băng như thể sợ cái hình bóng trong gương ngăn cản không cho bà làm những chuyện bà sắp làm. Bà nhấc bổng chiếc ghế băng mà bình thường hai người mới khênh được. Mọi người sững sờ, hoảng hốt nhưng chẳng kịp làm gì, chỉ há mồm như bầy nai ngơ ngác. Chiếc ghế băng lao thẳng tới phía cửa kính như một mũi tên khiến cửa kính sụp bể tan tành.
Tiếng vỡ của cửa kính rộng mỗi chiều 4m khiến cả nhà thờ và những nhà lân cận phải giật mình hoảng sợ, còn những bà mẹ trong Hội Hiền Mẫu cùng ngồi họp với bà thì đang muốn đột quỵ. Tất cả giáo lý viên, tất cả thiếu nhi đang học giáo lý, tất cả người dân xung quanh đều chạy đến, chỉ có những bà mẹ là vẫn ngồi yên tại bàn họp. Họ ngồi yên như thể hiểu nguyên nhân dẫn tới hành động đó, hoặc ngồi yên vì không muốn liên quan đến vụ đổ máu này.
Cả sân nhà thờ chật kín người, họ sửng sốt, bán tán xì xầm đủ thứ. Một số người suýt soa tiếc rẻ cho chiếc cửa kính thì nói:
- Trời ơi! Chiếc cửa kính bóng lộn như vậy mà bây giờ vỡ vụn thành rác nhanh quá. Chắc cha xứ tức giận lắm đây!
Một số người nhìn chiếc ô tô sang trọng của cha thì tỏ vẻ vui mừng và nói:
- May mắn q! Chiếc xe của cha không sao. Cục cưng này của cha xứ mà có vấn đề gì thì bà này sẽ bị nêu tên trên nhà thờ và bị vạ tuyệt thông cho đến thiên thu vạn đại.
Một số người nhìn bà mẹ thì chỉ ngơ ngác chẳng nói được gì.
Sự việc không ai dám nghĩ tới đã tạo ra cho đám đông hỗn độn những cảm xúc lạ kỳ. Cả sân nhà thờ hướng về phòng để chiếc xe ô tô của cha xứ xầm xì lẩm bẩm như khung cảnh suy tôn thánh giá đến chặng thứ 12 trong chiều thứ sáu Tuần Thánh. Đang lúc đó, cha xứ trong trang phục áo trùm thâm xuất hiện, ngài lách qua đám đông đi từ dưới lên. Đến trước phòng để ô tô, ngài dừng lại nhìn và cũng đứng hình như mọi người. Mọi người im lặng nhìn cha xứ, cha xứ im lặng mà chẳng biết mình đang nhìn gì. Bà mẹ vẫn ngơ ngơ như chẳng biết cha xứ đang ở đó. Sau một hồi thinh lặng, cha xứ chẳng buồn quay mặt xuống nhìn đám dân chúng. Ngài cúi mặt xuống đất như lấy can đảm để nói một vài từ ngắn ngủi:
- Xin mọi người giải tán.
Nói xong ngài cúi mặt lách qua đám đông đi vào nhà thờ. Các bà mẹ từ từ tiến về phía người mẹ dìu bà bước về nhà. Bà không nói một lời thành tiếng, miệng thì cứ lẩm bẩm như bị quỷ ám. Còn cha xứ thì ngồi trước Thánh Thể Chúa trong nhà thờ đến tận chiều mà chẳng ăn trưa. Bà bếp nhiều lần ngó vào xem cha thế nào để mời cha vào ăn trưa nhưng mỗi lần nhìn khuôn mặt cha, bà lại quay ra và vào phòng lần chuỗi như thể cùng chia sẻ gánh nặng với cha xứ mà chẳng thiết gì đến chuyện ăn uống.
Đống kính bể vẫn để nguyên hiện trường mà chẳng ai dám dọn dẹp. Họ sợ tiếng ồn làm ảnh hưởng đến cha. Một số người cứ lâu lâu lại ngó vào nhà thờ để xem cha xứ đang làm gì. Từ trước tới giờ họ chẳng khi nào thấy cha xứ vào nhà thờ viếng Chúa Giêsu Thánh Thể một mình.
Cha vốn là một Linh mục trẻ năng động, những ngày đầu về giáo xứ ngài rất hào hứng kêu mời mọi người chung tay xây dựng giáo xứ. Nhưng khốn thay những khát vọng của Linh mục trẻ nhanh chóng bị tàn lụi bởi giáo xứ của cha đang ở là một giáo xứ truyền giáo lẻ tẻ giáo dân, hội đoàn thì yếu ớt, cơ sở thì tuềnh toàng, giáo dân thì khô khan… Trước những khó khăn đó, ngọn lửa nhiệt huyết của một Linh mục trẻ nhanh chóng bị dập tắt. Thay vì kêu mời mọi người đến chung tay xây dựng giáo xứ thì ngài lại dọa nạt giải tán các hội đoàn nếu không tự chỉnh đốn; từ chỗ nhìn vào khuyết điểm là cơ hội thăng tiến cộng đoàn thì ngài lại lắc đầu ngán ngẩm và bêu xấu trên mục giảng; thay bằng việc xây dựng đời sống đức tin thì ngài chuyển sang thú vui vật chất, ngài chơi cảnh, chơi gà, chơi xe, chơi kèn, chơi trống; thay vì để phòng cho Hội bà mẹ cầu nguyện, họp hành thì ngài lại sửa sang thật đẹp để làm chỗ để xe hơi mặc cho họ họp ngoài trời.…
Ngài sống như một đại gia, sáng dâng Thánh lễ xong là đi chơi, ngài bỏ rơi các hội đoàn, chẳng quan tâm gì đến giáo lý, chẳng chú ý gì đến nỗi khổ của con chiên, cứ luyên thuyên nói trên bục giảng những điều tốt đẹp, mà chẳng sống một chút gì những điều ngài nói, ngài là một kinh sư chỉ nói thôi mà một ngón tay ngài cũng không đụng vào... Giáo xứ sa sút, nhà thờ đã vắng lại càng thưa thớt, nhà Chúa không trở thành nơi thu hút đến cầu nguyện mà lại là nơi thu hút những đại gia đến chơi chim, chơi xe, chơi đàn nghe nhạc, tiệc tùng nhậu nhẹt… Vậy mà hôm nay, người đàn bà điên kia, đã làm chuyện động trời, chẳng khác gì Chúa Giêsu xưa kia lật đổ bàn nghế của những người dám đổi tiền, buôn bán bò câu trong đền thờ. Một cơn chấn động khiến một Linh mục trẻ đang mải mê chạy theo trần thế ngồi trong nhà thờ mấy tiếng đồng hồ.
Khung cảnh lạ thường được giữ đến khi tiếng chuông chiều vang lên điểm đến giờ Thánh lễ chiều. Nghe tiếng chuông, cha xứ đứng lên từ từ đi lấy chiếc chổi và cái hốt rác để dọn đống kính bể. Ngài âm thầm quét dọn mà chẳng nói một lời nhưng trong đầu thì lộ ra biết bao là suy nghĩ. Sự đăm chiêu đó, khiến những người muốn đến giúp cha cũng không dám tới gần. Một mình cha dọn sạch hiện trường vụ án mà chẳng còn một dấu vết nào. Sau đó ngài âm thầm vào chuẩn bị cho Thánh lễ. Những người đứng đằng xa quan sát những hành động của cha mà không dám tới gần vì họ cảm thấy một năng lực kỳ lạ nào đó đang diễn tiến nơi cha, họ không dám ngắt quãng những dòng suy tư của cha. Họ đến nơi cha vừa dọn xong, để quan sát những việc lạ lùng cha làm, vì vốn dĩ họ chẳng thấy cha làm gì bao giờ. Họ ngạc nhiên, vì cha lại dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ đến vậy. Sự lạ thường gây cho họ biết bao xét đoán trong đầu. Họ bàn tán với nhau.
- Sao hôm nay cha mình khác thế. Có bao giờ tôi thấy ngài đụng ngón tay vào việc gì đâu.
- Ừ, tôi cũng thấy ngạc nhiên, tôi cứ nghĩ cha chẳng biết làm việc gì, thế mà một mình ngài dọn dẹp sạch sẽ thật.
- Theo đà này, chút nữa lên bục giảng, chắc ngài la lối, chửi mắng cả tiếng đồng hồ chưa xong.
Ngày hôm đó là Chúa nhật lễ Mẹ Mân Côi, cha xứ không giảng lời nào, ngài nói: Hôm nay, trong giáo xứ mình xảy ra một chuyện rất lạ mang tới nhiều suy nghĩ khác nhau. Nhân ngày lễ Mân Côi, chúng ta hãy dành ra chút thời gian thinh lặng để suy ngẫm điều đó trong lòng. Xin Chúa soi sáng, để qua từng sự kiện dù lớn hay nhỏ, dù vui hay buồn …chúng ta đều tìm được điều Chúa muốn và sẵn sàng xin vâng như Mẹ Maria.
Mười phút thinh lặng trong Thánh lễ chẳng mấy chốc qua đi. Chẳng ai kêu than rằng hôm này Rhánh lễ dài. Bình thường, họ đều càm ràm rằng cha giảng dài, dù ngài giảng không quá 10 phút. Nhưng 10 phút thinh lặng hôm nay là thời gian đủ để mỗi người xem lại bộ phim cuộc đời mình. Mỗi người nhận được thông điệp gì thì không ai biết của ai. Nhưng cha xứ ngồi trên ghế với chiếc khăn mùi xoa ướt đẫm vì nước mắt khiến mọi người đều cảm nhận được sự tác động linh thiêng từ Thiên Chúa.
Còn bà mẹ, hôm đó bà không đi lễ, và nhiều ngày sau đó, bà cũng chẳng đến nhà thờ. Chẳng ai hiểu được điều gì đang xảy ra trong tâm hồn bà. Bà thẫn thờ như người điên. Bà luôn cầm cỗ tràng hạt và miệng thì lẩm bẩm suốt ngày chẳng rõ thành lời. Bà quên ăn, chẳng ai biết bà ngủ lúc nào, bà không làm gì, bà không quấy phá ai. Bà là trung tâm của sự chú ý, ai cũng hỏi thăm tình hình của bà trong nhiều ngày sau đó. Họ đồn thổi rằng bà mẹ bị quỷ ám. Mặc dù bộ dạng bà đáng sợ, nhưng không ai cảm thấy sợ khi gần bà. Họ nói rằng, nhìn cỗ tràng hạt bà lần trên tay chẳng ngừng, họ cảm thấy bà rất đáng yêu dù mỗi khi gần bà có nghe được mùi hôi bẩn thỉu đi nữa.
Đã vài lần ông trưởng khu (ông trùm) gợi ý với cha đến nhà trừ quỷ cho bà, nhưng cha xứ cứ lặng thinh không nói gì. Cha xứ biết bà chẳng phải bị quỷ ám, nhưng là do những bức xúc trong lòng từ lâu không được giải đáp. Cha biết nguyên nhân tại sao.
Không chỉ là những giọt nước mắt hoán cải ngắn ngủi, cha xứ cũng trải qua những ngày dằn vặt điên khùng như bà mẹ điên. Nhưng vì phải chu toàn nhiệm vụ của cha xứ nên ngài không thể điên như bà được. Hình ảnh bà mẹ điên làm ngài khổ tâm hơn bà nhiều lần. Ngài ước mong bà trở lại bình thường hơn ai hết. Ngài biết rõ, ngài chính là nguyên nhân, khiến một bà mẹ rất nhiệt tình, thánh thiện trong giáo xứ trở nên như vậy. Sự tội lỗi của Linh mục làm con chiên đau khổ đến phát điên, chứ không phải sự khô khan của con chiên làm người mục tử quên ăn quên ngủ. Ngài đau xót cho ơn gọi của mình.
Sau ngày suối lệ tuôn rơi, ngài ròng rã ăn chay, cầu nguyện mà chẳng thèm đoái hoài đến thú vui chim, gà, cá, cảnh nữa. Ngài cho bán hết chúng đi và chuyển tiền cho quỹ Caritas của giáo xứ. Trước kia, ngài dặn bà bếp phải khóa cửa từ rất sớm thì nay ngài cho mở cửa suốt đêm ngày. Nếu có giáo dân nào ngăn cản cha vì lý do mất cắp thì ngài trả lời rằng: Đây là nhà cầu nguyện, chúng ta phải mở cửa 24/24h để những tâm hồn đau khổ, đang vất vả mang gánh nặng nề có thể đến nghỉ ngơi và được bỗi dưỡng bất cứ lúc nào. Còn nếu ai muốn đến lấy cắp đồ đạc của nhà Chúa thì Chúa sẽ có cách biến họ thành kẻ trộm lành.
Những tư tưởng lạ thường, những hành động lạ thường của cha xứ trẻ đã mang một luồng khí mới đến từng người trong giáo xứ. Ngài chẳng cần lên kế hoạch, chẳng cần kêu gọi mọi người chung tay xây dựng giáo xứ, vậy mà mọi người cứ đông hơn, không chỉ trong Thánh lễ Chúa nhật, ngày thường, mà cả các sinh hoạt, công việc trong trong giáo xứ đều rất hiệu quả, vui vẻ và thánh thiện.
Ngài không nói nhiều, nhưng ngài sống. Ngài thường xuyên nghé thăm bà mẹ điên. Mỗi lần đến, ngài nắm tay cùng lần chung chuỗi mân côi trên tay của bà mà chẳng nói gì. Ngài vui mừng vì những thay đổi tốt đẹp của giáo xứ, nhưng ngài cũng không kể cho bà nghe. Ngài tin rằng, bà chính là một vị thiên sứ mà Chúa gửi đến để cảnh tỉnh ngài. Ngài không cần làm gì vì Thiên Chúa đã có kế hoạch chăm sóc cho mỗi người, chỉ sợ rằng, con người vì lo lắng cho đời sống cơm áo gạo tiền mà quên mất kế hoạch chăm sóc đầy yêu thương của Ngài mà thôi. Ngài không cần kể những sự hoán cải của ngài, nhưng ngài tin rằng ngài sống tốt, giáo xứ sống tốt tin vào kế hoạch của Thiên Chúa thì bà mẹ điên sẽ trở thành thiên thần. Bà là thiên thần lật đổ, phá tan những hình thức vật chất và giúp con người đi sâu vào tâm can để nhận ra sự thật, để hoán cải thay đổi cuộc sống.
Được tạo bởi Blogger.