(VVYT 17-060)
Linh ngồi đó nét mặt đượm sầu, đôi mắt thẫn thờ mệt mỏi, nhìn thân hình gầy gò ốm yếu của Linh tôi thấy cả một buổi chiều cô quạnh. Nắng tháng tư gay gắt làm cho Sài Gòn nên nằng nặng hối hả hơn và lòng tôi cũng âm u khó hiểu.
Cầm hồ sơ bệnh án trên tay mà Linh không dám mở ra xem vì cô ấy nghĩ mở ra xem là khép lại một hành trình, mở ra xem là lúc chính bàn tay cô ấy đóng lại cánh cửa ước mơ bấy lâu nay.
Đứng từ xa tôi nghĩ: “Một con người mạnh mẽ,can trường như Linh ngày nào đâu rồi? Nụ cười vô tư, ánh mắt đầy hi vọng còn đâu! Hay bây giờ cô ta mới đang sống thực với chính mình!” tôi cười nhẹ,tiến lại gần hỏi linh:
-Bác sĩ bảo sao?
-Tệ lắm rồi… mình chẳng dám mở ra xem,rồi cái ước mơ đó mãi là ước mơ thôi sao!
Linh vừa nói dứt lời hai hàng nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt sầu buồn u ám. Tôi cố gắng mở môi nói lời an ủi Linh nhưng hình như những lời an ủi lúc này như những câu nói dối lòng vậy!
Dạo gần đây tôi chẳng ưa gì cái Linh, mọi việc Linh làm tôi đều thấy khó chịu, những chuyện vui Linh kể tôi thấy chẳng buồn cười tẹo nào. Hình ảnh Linh trong đầu tôi là một cô nàng với thân hình ốm o nhỏ bé nhưng luôn cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ. Cả mấy tháng trời nay tôi không hề mở lời bắt chuyện trước với Linh,đến cả việc trả lời Linh tôi cũng chẳng thèm. Tôi hiểu rõ mình đang ghanh tị với Linh một con người năng nổ, vui tươi luôn được chị em quý mến. theo lời kể của cô ta thì cô ấy có cả một gia đình hạnh phúc và cả một tuổi thơ đầy kỉ niệm ngọt ngào. Linh dưới tôi một lớp trong cộng đoàn dòng tu nhưng nó quán xuyến khá nhiều việc trong ngoài cộng đoàn. Nó luôn được bề trên tín nhiệm và quan tâm cách đặc biệt,hễ nó bệnh một chút xíu là sơ bắt nó nghỉ ngơi, nấu đồ ăn bổ dưỡng và đem lên. Bởi thế thật là khó cho tôi khi mở lời an ủi động viên nó lúc này.
Khi những tiếng nấc dịu đi, tôi lấy hồ sơ bệnh án và đơn thuốc đi lấy thuốc cho Linh. Khi mở tệp hồ sơ bệnh án ra tôi như bị thất thần với dòng chữ chuẩn đoán: “Viêm đa khớp dạng thấp, thoái hóa khớp”. Chính tôi cũng không ngờ về căn bệnh Linh đang mang trong mình. Có thật không một cô gái còn quá non trẻ, đang căng tràn sức sống với đầy ắp những dự tính tương lai ở cái tuổi đôi mươi này lại phải gánh lấy căn bệnh của những người già. Ôi lạy Chúa tôi, tôi chẳng thể tin nổi vào mắt mình. Sao lòng tôi thấy nao nao, là lạ như thế này nhỉ? Hẳn tôi là đứa chẳng ưa gì cái Linh cơ mà! Tôi quyết định vào hỏi bác sĩ đã chuẩn bệnh cho Linh.
-Bạn con bị nặng lắm,bị lâu rồi sao không đi khám sớm hơn! Tội nghiệp con bé, nó còn quá trẻ để mang lấy căn bệnh này con ạ! Khớp con bé có nguy cơ bị biến dạng nếu không được điều trị kịp thời…
Từng lời bác sĩ nói với tôi như những câu trời giáng vậy! Trong tôi mọi xúc cảm hoàn toàn đảo ngược, hình như tôi đang thấu hiểu một nỗi đau. ‘’Hiểu thấu’’ có lẽ là món quà tôi có thể trao tặng Linh lúc này hơn là những câu nói an ủi nhạt nhẽo,dối lòng.Bây giờ tôi mới hiểu tại sao sơ luôn chăm sóc và yêu thương Linh đến thế.
Làm mọi thủ tục xong, tôi dìu Linh về lại cộng đoàn. Suốt 15 phút trên xe taxi, tôi và Linh chẳng nói với nhau câu nào. Tôi chỉ thấy những giọt nước mắt trắng trong khóc cho những nỗi đau khôn cùng sâu thẳm. Chẳng phải là bệnh nan y hay căn bệnh thế kỷ chống chọi với thời gian nhưng căn bệnh này dập tắt cả những ước mơ,những miền hi vọng mà suốt hai năm qua Linh đã dày công ươm trồng. Có nỗi đau nào đau hơn điều đó? Nên tôi đã chẳng dám hỏi Linh thêm điều chi, tôi sợ những lời nói của tôi lại cướp mất đi,dày vò thêm niềm hi vọng bây lâu nay của Linh. Bởi có nhiều người sống được trên đời này là do niềm hi vọng.
Chiếc xe taxi dừng lại trên con hẻm nhỏ đi vào nhà. Tôi dìu linh những bước chân nặng nề, đau đớn. Khi đôi mắt chúng tôi vừa nhìn thấy ngôi nhà Caritas trắng nhỏ xinh, Linh dừng lại quỳ ngục xuống đất, vì quá bất chợt nên nên tôi không đỡ nổi. Linh lại tếp tục khóc trong nỗi lo lắng, sợ hãi, đôi tay Linh run lên cầm cập. Tôi hoảng hồn đỡ Linh lên, Linh nhìn tôi nói : “Lan ơi, Linh sợ, cái nơi Linh yêu thương và nghĩ mãi gắn kết với nó sao hôm nay Linh lại chẳng dám bước vào, bước vào đó là phải đối diện với nhiều điều lắm, Lan biết không?”
Nghe Linh nói xong tôi cũng khóc theo tiếng nấc nghẹn ngào của Linh, có cái gì đó như mắc ở cổ họng tôi, tôi không nghĩ lại có ngày tôi khóc vì thương Linh, thương cho nỗi niềm Linh đang gánh chịu khi Linh chẳng làm gì sai chỉ là quá khao khát chạm tới ước mơ đời dâng hiến đó. Khi hiểu những nỗi đau Linh đang chịu tôi thôi chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt, thôi trách giận và cư xử thiếu tình thương như tôi đã từng làm với Linh. Lẽ nào tôi đang dần thấm hai chữ “vô thường”. thiệt, đời người vô thường quá! Đi với nhau có bao lâu đâu, sao không yêu thương khi tôi còn có thể! Chẳng hiểu sao lúc này tôi thầm nguyện cùng Chúa: “Xin cho con gánh thay những nỗi đau này, con to khỏe hơn Linh sao không gửi cho con mà lại gửi cho một cô nàng ốm yếu?”
Hai chúng tôi cùng khóc mà chẳng sợ gì ánh mắt dòm ngó của bọn trẻ vừa tan trường. Vì với tôi đây là lúc tôi hiểu rõ về Linh, hiểu về nỗi hờn cơn hận, hiểu yêu thương xoa dịu lấy khổ đau, hiểu tình người là mối dây hàn gắn bao vết thương lòng! Và có lẽ tôi đang từ từ trưởng thành qua nỗi đau bằng việc thương lấy nỗi đau của người chị em của mình.
Người ta nói: “Đời là bể khổ, tình là dây oan” nhưng hơn bao giờ hết chính lúc này ngay tại đây bể khổ là điểm hẹn cho tình người gặp gỡ. Khi những bước chân Linh dừng lại là lúc tôi nghe tim mình thổn thức, tôi nghe thật sâu, hiểu thật kĩ nỗi niềm của Linh.
Nhìn khuôn mặt bơ phờ vì nắng, buồn vì kết quả bệnh án Linh cầm trên tay, sơ chẳng hỏi điều gì, sơ lấy nước cho chúng tôi và nói: “Hai con vất vả quá”. Khi Linh đã về phòng nghỉ ngơi, sơ gọi tôi vào hỏi chuyện về Linh, lại là những tiếng thở dài và nỗi lo lắng hiện rõ trên nét mặt của người. Giá như những tiếng thở dài làm nỗi đau ngắn lại!
Kể từ hôm đó sơ quyết định chuyển Linh xuống nhà dưới để tránh leo cầu thang và đi lại nhiều. Mọi công việc trong ngoài cộng đoàn Linh đều không được làm. Bởi thế trọn vẹn khoảng thời gian này tôi luôn thấy Linh trong nhà nguyện Thánh Thể, đó như là chốn tự tình của Linh. Bên Jesus có lẽ là điều cần thiết nhất cho Linh, bên Jesus Linh sẽ được niềm an ủi thiêng liêng và chỉ bên Jesus Linh mới sẵn lòng đón nhận mọi điều đến với mình trong bình an của Người.
Khoảng thời gian này tôi cũng dành thời gian của mình nói chuyện với Linh hơn, đó là điều mà trước đây tôi chưa từng làm hay dù chỉ là nghĩ tới. Giá như ngày trước tôi quan tâm tới Linh hơn… và… giá như!
Có lần Linh tâm sự cùng tôi: “Lan à, mình thấy ơn gọi của mình mơ hồ và huyền nhiệm quá! Lúc này mình hoàn toàn bất lực và nhỏ bé! Ai ngờ đâu… thật, cuộc sống vô vàn điều khó hiểu, bí ẩn và nhiệm mầu! Mà hiểu biết của mình trước tiếng gọi đó thì sơ khai và tăm tối biết nhường nào. Linh… cảm thấy hoang mang và sợ hãi về viễn cảnh mình sẽ rời xa nơi đây.” Lại là những tiếng nấc nghẹn trào dâng, Linh nói tiếp: “Là một người trẻ khao khát ơn gọi tân hiến, mình muốn làm nhiều điều lắm. Vậy mà giờ đây Chúa bắt mình phải nằm một chỗ, đầu hàng trước những cơn đau, gặm nhấm sự cô độc! Mình thấy Chúa đang bỏ rơi mình, một mình Linh với cây Thánh Giá mệt mỏi lắm Lan ạ!”
Chưa bao giờ tôi thấy Linh nói ra những lời tiêu cực và chán nán như thế này. Tôi ôm lấy thân hình nhỏ bé của Linh và nói: “Linh à, cứ khóc đi, cứ gào thét đến tận cùng đi để những chất chứa trong lòng vơi bớt.”. Bởi tôi hiểu rằng: Dưới chân Thánh Giá mọi lời nói an ủi, động viên có khi chỉ thêm phiền toái và vô dụng mà thôi.
Và thế một năm trôi qua…
Sáng nay Linh cầm trên tay tấm thư gửi tôi với nụ cười thơ thưở ấy, nụ cười vô tư ngày nào Linh mới tới cộng đoàn. Tôi tiễn Linh về lại với gia đình trong một chiều gió nhẹ. Trời Sài Gòn hôm nay trong xanh làm sao như vừa trút hết những cơn mưa vậy! Vẫn biết rằng con đường mới phía trước của Linh là những khó khăn thử thách. Tôi chỉ thầm cầu nguyện cho Linh mãi giữ nguyên nụ cười đó, mạnh mẽ bước qua đau thương và tín thác đời mình cho Lòng Thương Xót của Chúa vì “Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.”
Tối nay trong nhà nguyện vắng một bóng hình, tôi mở bức thư ra khóc trong niềm vui khi đọc tới chỗ: “Cảm ơn Lan cho Linh chỗ dựa tinh thần để thấy đời còn xanh. Hôm nay Linh dừng lại một chuyến hành trình, tạm gác lại một ước mơ nồng cháy. Dừng lại là lúc để Linh nhìn lại những yêu thương đã được nhận. Dừng lại là lúc Linh cảm ơn về những cơn đau và nhận ra ơn Thánh mãi dư tràn. Mình sẽ bước tiếp và nhớ về nơi này lắm đó. Bình minh mới cho một cuộc đời mới.”
Trên sân thượng tầng hai, tôi nhìn thấy những cây bồ đề đang thay lá. Bên những chiếc lá vàng đang chuẩn bị về đất mẹ vẫn còn những chồi non đang cố bung mình bừng cháy lên. Hôm nay chúng tôi thay đổi!
Tôi thầm cảm ơn Linh vì qua những biến cố đó tôi biết nhìn đời bằng ánh mắt khác đi. Đất tâm hồn tôi hôm nay rộng lớn, đầy dưỡng chất để đón nhận mọi biến cố trong đời mình bằng hạt giống hiểu, thương, từ bi… mà Linh đã gieo nơi tôi suốt thời gian qua. Linh xa tôi nhưng tình yêu và sự quảng đại của Linh mãi còn đây với tôi.
Thấm được vô thường, tôi mới thấu được yêu thương. Yêu thương đôi khi chỉ là nở một nụ cười tươi, có khi là những cử chỉ lắng nghe, thông cảm và hiểu thấu. Yêu thương là nhận lãnh nỗi đau của người làm của mình. Yêu thương là thôi chấp nhất, thôi so sánh đòi hỏi, thôi xét đoán bỏ tù ai trong lối suy nghĩ của riêng mình. Yêu thương là tự do cho đi cái mình đang có, không lấy gì làm sở hữu riêng. Yêu thương là kiên nhẫn cảm thông là dành thời gian của mình cho người mình yêu và yêu những người mình chẳng ưa.
Để hiểu thấu bài học yêu thương này, tôi đã phải trải qua những biến cố trong đời mình và nhìn người chị em tôi bước đi xa dần.
Tôi từ từ nhắm mắt lại, trong trái tim tôi bây giờ tràn ngập lòng biết ơn. Khoảng không gian mát mẻ của buổi tối Sài Gòn hôm nay đặc biệt quá. Khi lòng chẳng còn hận thù, tham ái hay sân si, chẳng chứa chất điều gì ngoài yêu thương tự nhiên thấy cuộc đời thật đẹp, chiếc lá vàng bồ đề cũng trở thành tuyệt tác cho đời tôi. Khi sẵn lòng buông bỏ túi hành tranh, cởi bỏ đôi dép, chiếc mặt nạ hay cái áo choàng… bỗng thấy đời nhẹ tênh.
Ừ thì thế đó, yêu thương đi liền với hạnh phúc bình an. Khi yêu thương là lúc tôi thấy cả một bầu trời rộng lớn và mọi việc đều trở nên đơn giản hóa. Nó đơn giản như tình yêu Chúa dành cho tôi, không rườm rà, không quy tắc và chẳng có luật lệ thủ tục nào rắc rối. Yêu chỉ đơn giản là vì tôi đã được yêu nên tôi phải trao yêu thương đó cho mọi người để nhắc nhở: “Mình là sứ giả của tình yêu”.
Thiệt, chỉ có yêu thương là thứ hành tranh duy nhất giúp ta thanh thản đi qua những ngày dầm dề giông bão và yêu thương cũng là hành trang duy nhất ta có thể đem về thiên đàng.
Hôm nay, tôi mang yêu thương trong tim mình, thảnh thơi, vững chải và tươi mới. Đã muộn rồi tôi đặt lưng nằm xuống, ngước nhìn Thánh Giá, đôi môi cười nhẹ, lòng hồi tưởng bài Nguyện Cầu tôi làm tặng Linh:
Trong câu kinh nguyện thắm ân tình,
Thả hồn theo gió cuốn trôi đi
Chẳng vương chẳng bận đời được mất
Cho hồn thanh thản tựa núi sông.
Nếu biết trăm năm là hữu hạn
Đời người được mất tựa phù vân
Thì thôi em nhé ta dừng lại
Nguyện cầu cho đời ngập yêu thương.
Nếu yêu thương là mầu xanh của lá
Tôi xin làm ánh nắng ấm ban mai
Để yêu thương là cho đi mãi mãi
Nắng ngửa lòng đón nhận lấy sắc không!
Trong hương kinh dâng lòng độ lượng
Hương yêu thương tỏa ngát cho đời
Ta mỉm cười đi vào lòng thế giới
Xin cho đời là những thứ tha luôn.