Mã số VVYT 16-026
Tùy Bút, Đặng Kim Thoa, giải triển vọng VVYT 2016)


Thai nhi yêu dấu,
Chắc chắn trong suốt phần đời còn lại này của mẹ, mẹ sẽ không bao giờ quên được những ngày tháng đó. Những ngày mẹ kiên quyết đấu tranh để giữ con, nhưng rồi lại quyết định phá thai con…
Đã hai năm trôi qua, kể từ giờ phút mẹ đã làm cái việc khủng khiếp nhất trong đời ấy. Mẹ thật sự không muốn tin là mẹ đã làm điều tồi tệ đó đối với chính con mình. Mẹ thật sự không hiểu động lực tàn nhẫn nào đã giúp mẹ làm được cái việc mà trước đó, chỉ nghĩ đến thôi, là mẹ đã chịu không nổi…
Mẹ đã rất mừng khi biết là mang thai con. Khi cảm nhận sự sống bé nhỏ của con đang ngày đêm hình thành trong bụng mẹ. Mẹ đã nghĩ sẽ cố gắng làm việc thật nhiều để kiếm tiền nuôi con…Nhưng thực tế phũ phàng và hoàn cảnh nghiệt ngã đã khăng khăng chống lại con. Dù vậy, mẹ vẫn yêu thương con biết chừng nào. Mẹ bỏ ngoài tai mọi vấn đề, mọi rủi ro để bảo vệ con…
Thế rồi, khi con được mười hai tuần tuổi, độ dày da gáy của con khiến mọi người càng phản đối con. Mẹ đã sợ… Mẹ sợ con bị Down thật. Mẹ sợ con phải sống cuộc sống không giống con người. Khi ngày ngày ti vi vẫn chiếu những hình ảnh quái dị của những đứa trẻ dị tật. Mẹ sợ lắm… Mẹ không muốn con phải sống, mà chỉ như đang tồn tại, bằng lòng thương hại của mọi người.
Rồi mẹ nghĩ về cuộc đời của chính mẹ. Mẹ đã sống trong đau khổ, chán trường biết bao năm tháng qua. Mẹ đã sống gần như mười lăm năm trời trong cái tâm trạng “ước gì mình chưa bao giờ được sinh ra”. Ươc gì bà ngoại chưa bao giờ đẻ ra mẹ… Mẹ căm ghét cái ngày sinh nhật mẹ, ngày mẹ bị sinh ra đời, bắt đầu kiếp người đầy oan trái… Nên mẹ không muốn làm khổ con trong cái kiếp người không đáng sống. Mẹ đã nghĩ cuộc đời này không có gì đáng để con phải mạo hiểm chào đời và sống cả…
Rồi con biết đấy, đau khổ biết chừng nào, cái đêm mẹ áp bàn tay vào bụng, nói lời vĩnh biệt con. Mẹ đã quyết định phá thai con, một quyết định đau đớn như xé toạc chính linh hồn mình. Một nỗi đau không gì diễn tả nổi…
Sáng hôm sau, trời mưa tầm tã. Bệnh viện báo hoãn lại một ngày. Lẽ ra đây phải là thời gian để mẹ suy nghĩ lại, mà giữ lấy con. Nhưng mẹ đã không thay đổi quyết định của mình…Mẹ xin lỗi…
Rồi sáng hôm sau nữa, trời vẫn mưa…Mẹ vô cảm thức dậy từ sáu giờ sáng. Chuẩn bị đưa con về cõi vĩnh hằng, không một cảm xúc…
Mẹ nhanh nhẹn bước đi sau bà ngoại. Dưới cơn mưa… Chỉ là cơn mưa…hay Trời đang khóc…? Hay con đang khóc…? Mẹ không biết… Mẹ đã không nghĩ được gì nữa cả…
Vào viện, mẹ như kẻ đã đánh mất trái tim. Mẹ đã không yêu cầu siêu âm kiểm tra lại, xem con có thật sự bất ổn không. Mẹ chỉ răm rắp làm theo lời chị y tá. Chị y tá thì làm theo yêu cầu của bà ngoại, là phá thai con…
Bà Bé, gọi điện cho mẹ liên tục. Mẹ hèn nhát không nghe máy. Mẹ sợ bà sẽ làm mẹ thay đổi, mẹ sợ bà sẽ bảo mẹ đừng hại con… Thật phũ phàng cho con, khi chính bà ngoại và người thân của con, mẹ của con lại khăng khăng giết con. Trong khi người ngoài, lại kiên quyết bảo vệ con... Nhưng mẹ đã không nghe…. Mẹ thật ngu ngốc…
Sau khi uống thuốc và chờ đợi, giờ phút đen tối ấy cũng đến. Việc nạo con ra khá nhanh…
Thật kinh hoàng khi giết đi một sinh linh vô tội…
Về đến nhà, đêm đầu tiên mẹ đã ngủ rất yên, vì tác dụng của thuốc an thần. Nhưng đến sáng hôm sau, tình mẫu tử trong mẹ mới sực tỉnh.
Mẹ mới bàng hoàng vì mất con.
Mẹ mới vật vã trong nỗi nhớ thương con.
Mẹ ước ao được nhìn thấy con, ngắm gương mặt con trong vòng bay của mẹ…
Mẹ ước ao được bế ẵm con trong lòng, được chăm sóc con từng giây từng phút…
Mẹ chới với tìm kiếm cái gì đó liên quan đến con…mà chẳng có gì cả…
Để đến hôm nay, tâm hồn mẹ vẫn tan nát khi viết những dòng này. Trong nỗi day dứt, trong những hối tiếc muộn màng…Mẹ ước gì mẹ chưa bao giờ làm điều đó…ước gì…
Hai năm trôi qua, mẹ đã sống mà không ngày nào không nghĩ đến con. Trong ngôi nhà này, với những con người đã tàn nhẫn ép mẹ phá bỏ con… Mẹ đã tưởng chừng như không thể bỏ qua cho họ. Mẹ rất căm hận họ. Mẹ hận bà ngoại con…
Nhưng khi thấy bà con ngày một già đi, bệnh tật, nghèo khổ…mẹ lại chạnh lòng thương và bỏ qua chuyện cũ. Khi thấy mợ con sinh em bé, yếu ớt, cô độc, thiếu thốn…mẹ cũng tội nghiệp mợ con mà bỏ qua cho cậu mợ. Tất cả mọi người đều là những con người yếu đuối, Cái nghèo khổ khiến người ta trở nên hèn nhát.
Mẹ cũng thấy rằng, sự thù hận mà mẹ nuôi dưỡng trong lòng, chẳng những không giúp gì được cho cuộc sống của mẹ, mà đang ngày đêm hủy hoại tâm hồn mẹ. Nhức nhối, xót xa…Rồi khi mẹ quyết định từ bỏ hận thù, lòng mẹ an nhiên bình thản lắm. Và dù sao, mẹ cũng vẫn là người cuối cùng quyết định số phận con. Nên, mẹ mới chính là kẻ sát nhân…
Mẹ xin lỗi…
Để tâm tĩnh lại, mẹ đã phải chiến đấu rất nhiều mỗi khi ký ức về ngày mất con chợt trở lại. Mẹ không biết giờ con đang ở đâu…Con có còn hờn mẹ nữa không…? Nhưng con ơi, mẹ xin con, dù mẹ không xứng đáng nói điều này, mẹ vẫn xin con tha thứ. Xin con tha thứ cho bà ngoại. Xin con tha thứ con cậu mợ. Và nhất là xin con tha thứ cho người mẹ độc ác hèn nhát này…
Con ơi, lúc này, mẹ nhớ con nhiều lắm. Dù con có cả ngàn lý do để không thể tin mẹ, mẹ vẫn muốn nói với con rằng: Mẹ yêu con. Mẹ mãi mãi cưu mang con tâm hồn mình, với tất cả tình thương và nỗi xót xa vô tận…
...hết....
xem bình luận Xin con tha thứ trên Fb
Được tạo bởi Blogger.