Mã số VVYT 16-023
Têrêsa Nguyễn Thị Thanh Xuân, 1956, tgp Saigon
(Giải khích lệ VVYT 2016)
Cứ mỗi lần nhìn những trận mưa lớn như mấy ngày qua là tôi lại nhớ đến hình ảnh của ba tôi. Người cha tận tụy gánh vác mọi việc trọng trong gia đình.
Hồi nhỏ, gia đình sống trong thời giặc giã, chạy loạn liên miên đến khi đất nước hòa bình thì ba mẹ chỉ còn đủ tiền mua một căn nhà nhỏ, ộp ẹp bên kia cầu chữ Y. Ba làm công, mẹ lo việc nhà, hai chị cả phải vừa đi học vừa đi làm để phụ ba. Tuy nhiên nhà chỉ đủ mua gạo thỉnh thoảng được lạng thịt từ ba mang về cũng là để bồi dưởng cho mẹ và các em nhỏ nhất. Bữa cơm hằng ngày của gia đình là cơm độn khoai lang, canh bằng nước rau muống luộc. Hôm khác là đọt dứa luộc chấm nước tương. Hôm khác nữa là bắp cải nồi xào dầu hoặc nước lã chan cơm với dưa mắm. Vậy mà bữa cơm chiều nào cũng vui và đầy ắp tiếng cười … Mẹ gắp thức ăn cho ba, ba san bớt cơm cho mẹ và xới thêm cho chị em tôi nữa, ba cười bảo: “ Trưa trong cơ quan ba đã có ăn no rồi !” Vừa nói ba vừa đưa thẳng tay gồng lên để đưa con “chuột” phình lên từ cánh tay của ba. Chị em tôi nhìn mà cười nhưng tôi chợt im lặng ngắm nhìn gương mặt khắc khổ của ba.

Lớn hơn một chút, nhà đã chật thêm chật chội hơn. Mỗi khi trông thấy mây đen kéo về là ba mẹ ngồi nhìn chị em tôi mà xót xa nhất là mưa về trong những đêm hôm. Mẹ dọn chỗ không dột cho các em ngủ lấy sức để mai còn đến trường. Chị em tôi đều là gái và mấy đứa em trai còn nhỏ ở tuổi ăn tuổi ngủ nên chỉ có ba mẹ tôi tát nước trong đêm khuya khi trong khu xóm mọi nhà đều an giấc. Ba bảo : “Để mẹ con ngủ lấy sức. Hằng ngày mẹ phải lo việc nhà đã cực lắm rồi, ba phải phụ mẹ không thì mẹ bệnh, thương mẹ lắm đó!”
Mái và vách nhà đều bằng tôn nên trưa rất nóng đến hơn 4 giờ chiều ba đi làm về mà trời vẫn còn nắng nóng gay gắt … thế mà ba tôi lấy“đồ nghề” lên nóc tìm bít những nơi bị dột. Nhà tuy giảm bớt đi phần nào bị dột nhưng nước mưa vẫn tràn vào và ba lại phải một mình tát nước có khi đến gần sáng. Mồ hôi ướt đẫm chiếc áo mong manh của ba nhưng ba vẫn cười khi nhìn đứa em nhỏ nhất vừa choàng dậy đưa tay dụi mắt: “ Con gái út của ba ngủ có ngon không ?”
Ra trường, ba dành dụm mua cho tôi chiếc xe đạp cũ. Những ngày đầu đi làm, tôi được ba kèm tôi cùng đường đi làm của ba. Đến ngã tư tôi rẻ phải còn ba thì rẻ trái, đi một đổi đường, ngoáy lại tôi vẫn thấy bóng dáng nhỏ, gầy gò của ba còn đứng đó dõi theo tôi.
Thấm thoát đi làm được ba năm, cuối năm đó tôi có bạn trai, dẫn về nhà để ba mẹ xem mặt. Một tối, ba gọi tôi lại, dạy : “Con ạ, con phải làm việc luôn dù sau này có lập gia đình hay không, con đừng ỷ lại dựa vào chồng mà biếng nhác. Con đã lớn khôn, có công ăn việc làm và nay có bạn, ba rất mừng. Chỉ mong con có cuộc sống an vui, không cực nhọc như mẹ, cả một đời lam lũ, khổ cực…”. Ngày ấy, lần đầu tiên, con gái thấy ba cười nhưng lấp lóa nước mắt.
Con cảm ơn ba đã cho con sự sống, đã ở bên con những khi con vui, khi con buồn, khi con yếu lòng gục ngã. Con thầm hát cầu xin Chúa : “ Xin cho cha mẹ con thắm mãi tình son của Chúa Trời, cho con giữa gia đình luôn sống theo tình người con ngoan”.
Được tạo bởi Blogger.