VVYT 17- 106
Anh đã yêu biết bao người cơ cực
Họ đơn côi, và rất đỗi bần cùng
Nắng nhọc nhằn đã sạm cháy tấm lưng
Mặt bám đất, tìm miếng cơm manh áo.
Một vùng sâu giống như là ốc đảo
Xa nhà thờ, xa lắm tiếng chuông ngân
Lần theo đêm, âm thầm những bước chân
Mang Chúa đến, giữa bình minh rực sáng.
Đoạn đường xa, với đôi ba đồng bạc
Ổ bánh mì, chai nước lạnh cầm hơi
Ngày lại ngày anh đến với muôn nơi
Từng giáo điểm vang lời kinh giảng giải.
Hành trang anh là sách kinh nho nhỏ
Là những điều Chúa nói với muôn dân
Bài giáo lý anh giảng dạy mỗi lần
Bằng tiếng Thượng, chưa quen còn ngọng ngịu.
Em bé ngủ trên đôi vai mẹ địu
Như mơ về nơi Thiên Quốc xa xôi
Ở ngoài kia những vạt nắng trên đồi
Đang cô đọng giọt mồ hôi trên mặt.
Anh bảo rằng, giống gia đình nhỏ bé
Giống buôn làng heo hút của ta đây
Lòng mến Chúa vẫn khua sớm tràn đầy
Như con suối, như đồi cao, bóng mát.
Vẫn đơn sơ, một niềm tin yêu mến
Thánh lễ chiều nơi rừng núi cheo leo
Vách ván thưa cong vẹo giữa buôn nghèo
Vẫn vang đều những lời ca tụng Chúa.
Để đêm đêm, ánh hồng bên bếp lửa
Ngồi kể lại câu chuyện Thầy Giêsu
Mắt em thơ theo ánh lửa gật gù
Trăng đã về nhô gần trên đỉnh núi.