Thương tặng các em ở mái ấm Nhật Hồng
“Mẹ cho em đôi mắt màu đen
để thương, để nhớ, để ghen, để hờn
đôi mắt em là cửa sổ tâm hồn…”
Có một bài hát đã bắt đầu như thế. Vâng, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng phải chăng khi không còn đôi mắt thì thế giới tâm hồn của người ta cũng bị khép lại ? Phải chăng những khiếm khuyết trên cơ thể cũng để lại những khuyết tật nơi tâm hồn?
Tôi đến ngôi trường khiếm thị này với tâm niệm mình là người “tôi tớ làm chứng về lòng thương xót của Chúa”. Dầu chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi, tôi thấy mình đã bị đánh động, bị chất vấn và day dứt thật nhiều.
Ngày đầu tiên, tôi nhìn thấy cái trớ trêu của cuộc đời hiện rõ trên khuôn mặt các em. Tại sao bên trên những nụ cười hồn nhiên như thiên thần lại là những ánh mắt thất thần vô cảm, những hốc mắt đỏ lòm sâu hoắm hay những đôi mi kèm nhèm luôn khép kín?.. Cảnh đời của các em dẫn tôi đi vào cái éo le ngang trái, và thậm chí là bạc bẽo của cuộc đời. Đâu là cơ hội và chân trời hy vọng cho cuộc đời của các em ?
Có một lần cùng các em tiếp phái đoàn đến thăm và cho quà, một lời động viên vô tình làm tôi cảm thấy ngột ngạt và nhoi nhói đau như chính mình bị xúc phạm : “chúng con ráng học giỏi để khỏi trở thành gánh nặng cho xã hội…”. Phải thừa nhận rằng điều ấy đúng, nhưng sao phũ phàng quá ! Phải chăng bằng những danh từ hoa mỹ như : khuyết tật, khiếm thị, kém may mắn… chúng ta đã vô tình giản lược các em vào cái thế giới “bậc hai”, bản chất vốn là những của nợ, những gánh nặng …? Cái tâm thức vô tâm ấy có góp phần tạo nên lớp vỏ bọc tự ti, mặc cảm và khép kín nơi các em không?
Một lần tôi nhận được lời tâm sự bằng thơ, những vần thơ vụng về đến buồn cười, nhưng lại thực và bi đát đến không ngờ !
“…Đau đớn nào thay
là sự bất hạnh
từ nay đến mãi
sống trong bóng tối…”
“…nỗi buồn của con
chẳng ai nào biết…”
Đứng trước nỗi đau của các em tôi thấy mình bất lực. Tôi không thể là người bù đắp – lấy gì bù đắp được những mất mát của các em chứ ! – tôi chỉ là người đến để xin được cùng san sẻ nỗi đau.
Đi vào thế giới tâm hồn của các em là đi trên Đất Thánh. Đó là “Đất Thánh” của những bí mật, những khắc khoải, những mặc cảm tự ti, những vết thương lòng không thể nguôi ngoai… khi ấy, làm sao chúng ta lại có thể đánh giá các em một cách giản lược, máy móc được chứ ! Các em vẫn là những con người bình thường, đầy đủ và trọn vẹn như bao nhiêu người khác, dù thiếu đôi mắt!
Những giờ đồng hành cầu nguyện với các em mỗi ngày trước Thánh Thể, tôi có cơ hội để học nhiều điều. Tâm hồn tôi đã không ngừng rung động trước những lời cầu nguyện chân tình và quảng đại biết bao khi chứng kiến các em có thể vượt ra khỏi nỗi bất hạnh của riêng mình để cầu nguyện cho nhiều người khác: “Lạy Chúa, hôm nay đi học về con nghe thấy tiếng xe cứu thương. Con không biết trong xe là ai, nhưng con nghĩ chắc họ đau lắm ! Xin Chúa thương gìn người bị bệnh để họ được bình phục và gia đình họ không đau khổ”… “Lạy Chúa, con cầu nguyện cho các bạn nhỏ như con phải làm lụng vất vả, phải lang thang suốt ngày ngoài đường để đi bán vé số, đi đánh giày kiếm sống”… “Lạy Chúa, con xin lỗi Chúa vì ngày nay con làm biếng học quá, có biết bao nhiêu bạn nhỏ mơ ước có điều kiện học hành được như con mà không được, còn con có điều kiện, được các sơ các Thầy dạy dỗ yêu thương mà con lại làm biếng không chịu nghe lời. Xin Chúa cho con mỗi ngày một ngoan ngoãn hơn”….
Được sống với các em, được chứng kiến các em săn sóc cho nhau, tôi mới thấm thía thế nào là yêu thương san sẻ. Một em mù dùng bàn tay sờ soạng tìm miệng của một em bé khác để đút cơm cho, hình ảnh ấy tầm thường nhưng sao lại đẹp lạ lùng ! Tình thương được san sẻ tạo nên nét đẹp, nhưng đẹp tuyệt diệu hơn nữa là tình thương của những em kém may mắn dành cho những em kém may mắn hơn. Những gì các em trao ban có giá trị như những đồng xu của bà góa nghèo dâng cúng cho Đền Thờ (Mc 12, 41-44; Lc 21, 1-4). Còn tôi, phải chăng tôi đang lấy ra để tặng ban từ cái kho tàng dư dật của mình?
Các em mời gọi tôi nhìn lại mình để thấy đôi mắt, nói riêng, và cả con người tôi, nói chung, là một quà tặng quý giá biết bao! Thế mà tôi đã vô tâm phung phung phí quà tặng ấy cách không ngờ. Tại sao người chịu thiệt thòi không phải là tôi mà là các em chứ ? Nếu có cơ hội để chia sẻ cho các em những may mắn của mình, và san sẻ với những mất mát của các em, liệu tôi có dám không?
Cám ơn các em yêu quý đã dạy tôi những bài học đắt giá, đã bắt tôi phải không ngừng tự vấn lương tâm mình và trở về với thâm sâu cõi lòng mình để nhận ra Chúa đã yêu tôi và dành cho tôi biết bao là ưu tiên, dù tôi hoàn toàn không xứng đáng.
Cám ơn những tấm lòng quảng đại, hào hiệp đã sẵn sàng dang rộng vòng tay chào đón, ôm ấp và yêu thương các em, dẫn các em về để tạo nên một mái ấm đầy tình người, tình Chúa.
Nguyện xin Chúa mãi là nguồn an ủi, chở che, và luôn là người bạn đồng hành cùng các em giữa những lầm than vất vưởng. Xin dẫn các em ra khỏi bóng tối của cuộc đời để trở về với Chúa là ánh quang, là nguồn sáng muôn đời.