Tiếng thét của nàng vang lên giữa những âm thanh ồn ào, xôn xao của một góc xóm lao động nghèo. Lũ trẻ nhếch nhác đứng lơ ngơ nhìn mẹ chúng gục xuống khóc nức nở, chẳng chịu để cho ai dỗ dành. Mà dỗ dành làm thế nào được khi người ta báo tin chồng nàng vừa qua đời tại bệnh viện. Cái nắng hanh hao trưa hè đổ xuống gay gắt trên nhưng gương mặt đỏ ửng, vì nắng, vì nóng, vì những giọt nước mắt rơi không ngưng nghỉ thương tiếc một con người hiền lành, nhân hậu vừa từ giã thế gian để về cùng Chúa.



Ở xóm lao động nghèo này, ai mà chẳng quý chồng nàng - một người nông dân chân chất, thật thà, sống có tình có nghĩa với làng trên xóm dưới, thuận thảo với gia đình hai bên, lại còn là ông thư ký trong ban hành giáo, là một giáo lý viên tận tâm với các em thiếu nhi. Hai người ở với nhau được năm mặt con, cuộc sống cũng chật vật, khó khăn nhưng ngôi nhà gỗ đơn sơ, nghèo nàn ấy chưa bao giờ ngớt tiếng cười và những niềm vui. Tối tối, hàng xóm lại nhìn thấy cả gia đình nàng quây quần bên bàn thờ Chúa, những lời kinh trầm bổng vang lên giữa thăng trầm của cuộc sống, của những lo toan của kiếp người. Những người ngoại đạo xung quanh, dù không tin vào Chúa, cũng cảm nhận được phần nào cái không khí đầm ấm, êm đềm và thánh thiện nơi gia đình này.
Âm thanh vui tươi, trong trẻo của bản giao hưởng buổi bình minh cuộc sống tưởng chừng như kéo dài bất tận bỗng từ đâu chen vào một nốt nhạc trầm buồn kéo theo sau là cả một khung trời ngập ngụa đau thương. Người ta đưa xác chồng nàng về trên một chiếc xe trắng toát, lạnh tanh. Người ra, kẻ vào viếng xác; lời kinh tiễn biệt vang lên giữa ngày hè oi bức, không khí xung quanh ngột ngạt quá đỗi – như chính cái ngột ngạt trong lòng nàng.
…Chồng nàng không con nữa…
Cha xứ đến thăm, nàng không khỏi nức nở:
- Cha ơi, cha dạy con phải tin tưởng, phó thác vào Chúa nhưng cha bảo con phải tin tưởng thế nào đây? Chúa đã cất chồng con về với Ngài, để lại năm đứa con thơ, đứa đau ốm, đứa bệnh tật, nợ nần thì chồng chất? Con phải tin Thiên Chúa quan phòng thế nào hả cha?

Câu hỏi của nàng vang lên làm ai cũng bận tâm suy nghĩ, ôi, mầu nhiệm của sự đau khổ mới khó hiểu làm sao. Dẫu biết rằng Chúa vẫn ở cùng ta trên con thuyền mà sao khi sóng biển thét gào, lòng ta không khỏi dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ cùng những băn khoăn lo lắng. Có gì khác giữa những người phụ nữ đau đớn khóc thương người chồng ra đi? Có người xem đó như một nỗi bất hạnh lớn lao, là dấu chấm hết của tháng ngày hạnh phúc và họ để cuộc đời mình bị nhấn chìm trong đau khổ. Có những người, dẫu chẳng mấy dễ dàng, biết đón nhận biến cố xảy đến như Thánh ý Chúa trong đời, và gửi trao nơi Chúa một niềm phó thác. Nơi những tâm hồn ấy, có hạnh phúc, có đau thương, có vẻ đẹp lộng lẫy lẫn những đổ vỡ; có thành công và có thất bại, có mỏi mệt chán chường nhưng cũng có cả… NIỀM HI VỌNG.

Ở một góc nhỏ trong vũ trụ bao la, nắng hè vẫn chói chang, oi bức như muốn thiêu rụi từng cành cây, ngọn cỏ; tiếng kinh cầu vẫn vang lên giữa trưa trời. Bỗng đâu một cơn gió mát lành ùa đến, thổi vi vu trong những tâm hồn …dám mở ngỏ cho sự thánh thiêng bước vào.

Song Ân
nguồn: http://anbui.blogspot.it
Được tạo bởi Blogger.