VVYT 17-107
Hỡi Bạn ơi! Chút tình ta muốn ngỏ
Lời yêu thương đang rạo rực cõi lòng
Là nước mắt là đớn đau thân phận
Là ước ao là khao khát niềm mong.
Hỡi Bạn ơi! Phải chăng là nghịch lý?
Đã đẩy đưa đã lôi kéo Bạn Hiền
Đã cướp đi rã rời manh áo rách
Chút cơm thừa co quắp dưới mái hiên.
Hỡi Bạn ơi! Suốt một đời lam lũ
Chịu trăm điều những rẻ rúng khinh khi
Người lắc đầu kẻ nhạo cười bêu rếu
Mà đắng lòng đau nhói nặng bước đi.
Hỡi Bạn ơi! Bao lần thèm và khát
Những dư thừa chút chút giọt tình thương
Sao chỉ nhận vô vàn điều ngang trái?
Để kiếp người chỉ còn màu “khói hương”.
Hỡi Bạn ơi! Cứ cho giòng lệ thấm
Cả tấm thân hòa lẫn với tâm hồn
Nơi trong ngoài đan xen và giao kết
Nên một thôi sẽ vơi bớt bồn chồn.
Hỡi Bạn ơi! Tôi đã từng giống Bạn
Là đầy dẫy khi non nước chập chùng
Cùng tái tê giận hờn và than trách
Mà chẳng hay phần phúc cõi thiên cung.
Hỡi Bạn ơi! Xin cùng tôi lặng chút
Để lắng nghe_ Nghe tiếng nói trong mình
Và thấu hơn tiếng Tình Yêu muôn thuở
Tình vĩnh hằng nơi Đấng đã hy sinh.
Hỡi Bạn ơi! Ta cùng vang khúc hát
Lời tạ ơn muôn đau đớn đời này
Và vững tin tất cả là quà tặng
Nơi trao ban triều thiên phúc cao dày.