Maria Madalena Đặng Hoàng Hương Giang
Khánh Tâm, Tâm Ngọc, 1990,Gx An Khê, Gp Kontum
(Giải khích lệ VVĐT 2015)
- Trích tập “Người gieo hạt”-
1.
Nghe điện thoại xong, Hằng gần như không đứng vững. Cô không ngờ vị giáo sư mà cô ngưỡng mộ lại đê tiện như vậy. Cô bước vào căn phòng trọ chật hẹp, ném mình xuống nệm. Đầu óc cô quay cuồng loạn xạ. Mọi thứ như đang lao xuống một hố sâu đen thăm thẳm.
Phải một hồi lâu sau, Hằng mới ngẩng đầu lên, cất giọng uể oải:
- Ôi! Mệt quá! Chắc không nấu nướng gì được. Quỳnh kiếm gì ăn đỡ đi!
Cô bạn chung phòng hơi nheo mày:
- Ờ! Cứ yên tâm! Quỳnh lo bếp núc được mà. Nhưng hình như… có chuyện gì phải không Hằng? Thấy Hằng …
- Chẳng có gì đâu. Nhưng Hằng muốn được yên một lúc.
Quỳnh vào bếp làm cơm tối. Nhưng đầu óc cô cứ vẩn vơ. Mới hồi sáng, và cả chiều nay Hằng vẫn còn vui vẻ, nói năng như sáo kia mà. Sao giờ thấy nó lạ quá?
Có tiếng bước chân Loan vào phòng. Quỳnh bước lại, nói khẽ:
- Loan! Mày lựa lời hỏi con Hằng xem nó có sao không. Tao thấy nó thế nào ấy!
- Thì mầy hỏi đi. Tao tạt về thay đồ để chuẩn bị đi làm đêm.
- Tao hỏi mà nó không trả lời. Tao nghi…
- Nghi nó chửa hoang hả?
- Bậy bạ! Tao nghi ông thầy Tình lại dở cái trò gạ tình đổi điểm đó…
- Nhưng nó học hành đàng hoàng cơ mà.
- Thì cái hôm nó lật đật về chịu tang ông nội nó đó. Hôm đó, nó làm bài chưa đâu ra đâu thì đã ôm mặt khóc, chẳng viết lách  gì được nữa.
- Ờ hén!... Mà ổng thích thì chiều! Miễn sao đủ điểm lên lớp, không phải mất thêm một năm nữa là được rồi.
- Mầy nói gì kì vậy, Loan? Cả đời con gái chỉ bấy nhiêu đó.
- Hừ! Trước sau gì cũng thành đàn bà. Không thành trước cũng thành sau.
- Làm vậy tức là mình tự xúc phạm chính mình. Mày không nhớ Mười điều răn ngày nào đi lễ cũng đọc hả?
Loan đột nhiên cất tiếng cười. Giọng cười của cô có chút gì đó man rợ:
- Phạm tội thì xưng tội! Chứ mầy nghĩ tao đi phục vụ cà phê chỉ đơn thuần là bưng bê trà nước thôi sao? Cứ như tụi bây e rằng tao không đủ tiền học nữa chứ nói gì đến việc lo cho hai đứa em tao!
Quỳnh nhíu mày:
- Toàn những lời ngụy biện…
- Tùy mầy! Sống trên đời này, sự thật là như vậy. Giữ đạo ở trong tâm là được rồi!
- Tao lên án cái lối sống bê tha đó!
- Khỏi cần cãi với mầy. Rồi đời sẽ dạy khôn cho tụi bây. Tao đi làm đây. Tối nay tao không về.
Loan đi rồi, căn phòng càng trở nên ảm đạm, ánh điện dường như không đủ làm tỏ rạng mọi thứ trong phòng. May ra chỉ có tấm ảnh Chúa Hài Đồng trong vòng tay Mẹ Maria treo trên tường là sáng rực lạ thường.
Bữa cơm của Hằng và Quỳnh lặng lẽ trôi theo nhịp thời gian. Hằng vừa ăn vừa nghĩ đâu đâu. Quỳnh cũng chỉ ăn cho qua bữa. Mọi thứ như đang dồn nén, cô đặc lại. Buồn bã. Thật buồn bã! Cả căn phòng cũng trở nên chật chội, bức bối. Quỳnh phải gắng lắm mới hỏi Hằng một câu, để phá tan cái im lặng đáng sợ kia:
- Chuyện thật hả Hằng?
- Ừ! Ổng nói nếu Hằng chiều ổng thì mọi việc tốt đẹp. Bằng không…
Hằng thấy nghẹn ngào, tức tối như có thứ gì chặn ngang cổ. Nước mắt chực trào ra. Cô giả vờ đi lấy nước uống để cho Quỳnh khỏi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy ưu tư, đau khổ của mình.
- Thật khốn nạn!… Rồi Hằng tính sao?
- Cũng… chưa biết nữa! Ổng nói nếu đồng ý thì tối mai tới khách sạn Sao Đêm. Thôi, Hằng không muốn nhắc tới chuyện đó nữa! Bây giờ đầu Hằng rối tung rối mù vậy đó.
- Hằng ơi! Đừng chiều theo ý gã đàn ông man rợ ấy! Thân xác này là đền thờ Chúa Thánh Thần. Đừng làm dơ bẩn nó. Biết đâu sẽ có một cách giải quyết tốt hơn?
- Ôi! Mệt mỏi quá rồi. Chẳng biết nên làm sao bây giờ…
*   *  *
Hằng đi ngủ sớm hơn mọi ngày. Cô trùm chăn kín mít như để trốn khỏi ánh mắt và câu hỏi của người bạn thân.
Cô thao thức. Cô trằn trọc. Cô nghĩ đến cha mẹ. Cô nghĩ đến Chúa.
Đi hay không đi? Nếu chiều theo ý vị giáo sư kia, cô sẽ có điểm cao, sẽ không phải học lại môn này. Nhưng rồi, đời thiếu nữ trong trắng của cô sẽ ra sao đây? Còn nếu không chiều ông ta, cô buộc phải học lại, học một cách hết sức vất vả mà không biết kết quả thi lại sẽ ra sao. Vả lại, biết đâu năm sau, ông ấy lại tiếp tục dạy môn này cho lớp cô, cô tính sao?
2.
Hằng nằm đờ đẫn trên chiếc giường trải drap trắng. Ánh đèn mù mờ làm cô sợ hãi. Đối với cô, cả căn phòng khách sạn đang toát ra vẻ tội lỗi. Cô khẽ kéo chăn đắp lên người cho đỡ trống trải. Cô đang nghĩ đến những gì sắp xảy ra với mình. Tim cô đập mỗi lúc mỗi dồn dập.
Vị giáo sư to cao từ trong phòng tắm lù lù bước ra. Trên mình ông chỉ có chiếc khăn bông quấn ngang hông. Ông tiến lại ngồi  lên mép giường, cạnh cô. Ông cố nở một nụ cười. Nhưng Hằng thấy nụ cười ấy thật nham nhở, đểu cáng. Rồi ông đưa tay ra vuốt má cô.
Hằng thấy nghẹn thở. Tim đập thình thịch.
- Sao em có vẻ sợ hãi vậy? Em không thấy cuộc đời này thật đáng sống sao? - Người đàn ông tuổi trung niên nói, giọng khàn khàn. Ánh mắt đầy nhục dục của gã đang quét lên cơ thể mĩ miều của Hằng. Cô cố lãng tránh ánh mắt đó.
Chợt chiếc Thánh Giá đong đưa trên cổ vị giáo sư làm Hằng chú ý. Cố giữ vẻ bình tĩnh, cô thưa:
- Thầy theo đạo Công giáo sao?
- Không! Tôi chỉ đeo cho vui mắt thôi. Mà tôi nghĩ làm gì có Chúa! Hằng buột miệng:
- Em nghĩ người có đạo không ai nỡ làm như thầy. Thầy làm em khiếp sợ quá.
- Em trách tôi đấy à? Đừng nghĩ quẩn! Chẳng có gì đáng ngại hết. Em xinh đẹp lắm. Tôi rất yêu em! Đã yêu nhau thì đến với nhau là chuyện rất bình thường.
Sau câu nói, người đàn ông lại mân mê mái tóc Hằng. Ông đột ngột hôn lên trán cô. Tay ông sờ soạng lên bờ vai tròn trịa của cô. Rồi ông cúi sát người xuống, hôn lên cả mắt cô.
Hằng chợt nhắm mắt lại. Cô đành buông xuôi, để cho mọi sự tiếp diễn, không dám chống cự. Mà cô nghĩ, chống cự sao nổi khi một bên là người thầy quyền uy vạm vỡ to cao, một bên là cô sinh viên yếu đuối như Hằng.
-“Trở về với Thầy đi con!”- Hằng nghe loáng thoáng một giọng nói vang lên. Âm giọng ấy đầm ấm lắm, gần gũi lắm, nhưng rất mơ hồ.
Hằng mở bừng đôi mắt. Cô cất tiếng hỏi:
- Thầy có nghe giọng ai nói gì không?
- Ủa? Ở đây chỉ có tôi và em. Tôi chỉ nghe nhịp tim em thôi mà.
Người đàn ông lại cố cười. Gã lần tay xuống ngực cô, nhẹ nhàng gỡ từng chiếc cúc áo. Cô lắng tai nghe thử tiếng nói kia có vang lên lần nữa không, hay thực ra đó chỉ là ảo giác. Song cô chỉ cảm nhận tim mình đập mạnh và nghe tiếng thở hổn hển của vị thầy khả ố.
- “Trở về với Thầy đi con!” - Tiếng nói kia lại vang lên lần nữa. Rất rõ. Rất gần. Giọng rất ấm và tha thiết như cha ân cần dặn dò đứa con gái yêu thương.
Hằng mở to đôi mắt. Căn phòng vẫn mập mờ, nhập nhoạng trong gam màu tối đen tội lỗi. Chỉ có cây Thánh Giá trên cổ người đàn ông lấp lánh sáng. Trong ánh đèn mờ ảo, cô dường như thấy bàn tay Chúa chịu nạn đang dang ra cứu lấy cô.
- “Trở về với Thầy đi con!”- Lần này cô nghe rất rõ. Tiếng nói ấy dường như phát ra ngay từ cây Thánh Giá.
Rất tỉnh táo, Hằng đột nhiên vùng dậy. Cô lấy hết sức bình sinh xô đại người đàn ông ra khiến gã loạng choạng ở góc phòng.
- Chúa ơi, cứu con! Chúa ơi, cứ
u con!- Hằng vừa hét vang trời, vừa chạy về phía cánh cửa, vặn chốt, nhanh nhẹn bước ra.
Gã đàn ông luýnh quýnh chồm người dậy:
- Hằng! Sao vậy em? Em điên à?
Một bàn tay nào đó đã vỗ lên trán Hằng. Quỳnh vừa lay, vừa gọi bạn. Hóa ra Hằng vừa nằm mơ. Cô mở mắt ra. Bên cạnh Hằng, nhỏ bạn thân đang nhướng mắt lên, vẻ lo lắng.
Ôi, hú vía! Hóa ra đó chỉ là một cơn ác mộng. Vậy mà người Hằng đâm ra rũ rượi. Nhìn gương mặt đầy vẻ ưu tư của bạn, Quỳnh thân mật:
- Quái lạ! Hằng mơ điều gì mà kêu Chúa hoài vậy? Ánh mắt Hằng trở nên ngơ ngác:
- Ủa? Thật hả? Giờ này là mấy giờ rồi? Loan về chưa?
- Gần 5g sáng rồi. Loan về hồi 11g đêm. Giờ nó đang nằm đừ người ra đó. Hằng nghỉ một lát rồi đi lễ chứ? Trông mặt Hằng tái ngắt. Có sao không?
- Ờ, không sao đâu. Nhưng nhất định Hằng sẽ không chiều theo ý đồ của lão Tình!
- Đó là một quyết định sáng suốt.- Cô bạn khẽ nói nhỏ giọng
- À, hồi đêm, Loan về khóc quá trời. Nó bảo nó sẽ tìm một công việc khác tử tế hơn, không làm ở đó nữa và sẽ bỏ thói đi đêm. Mừng hết lớn luôn Hằng ơi! Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên. Tạ ơn Chúa!
“King koong… King koong… King… koong”
Hai bạn nghe xa xa vang lên những hồi chuông thúc giục mọi người đến nhà thờ, cùng nép mình trong vòng tay yêu thương của Chúa. Suốt ngày hôm đó, Hằng không ngớt nghe văng vẳng trong tai mình điệp khúc trìu mến: “Trở về với Thầy đi con. Trở về với Thầy đi con”.










































































Được tạo bởi Blogger.