Giữa vòm trời cao xanh, chùm phượng lẻ loi sót lại cuối hạ không lấn át được sắc vàng của những cơn lá mùa thu. Tạm biệt tuổi học trò đã lâu, nhưng mỗi độ tháng 9 về, nó như muốn dừng lại, tạt té ở một góc ký ức nào đó, để nhìn kỹ mình của hôm qua và gửi lời biết ơn tới bao con người đã ghé thăm và nâng đỡ nó trên đoạn đường đầu đời. Và nó cũng muốn hòa mình cùng các em học sinh, sinh viên trong những ngày tựu trường hôm nay. Cùng nhịp bước náo nức ấy, nó không quên thầm thĩ một lời nguyện chúc về một năm học mới tràn đầy ước mơ và hy vọng dành cho các em.

6 tuổi…
Vào lớp 1, mẹ mua cho nó chiếc túi cước có sọc xanh, sọc đỏ cùng phấn trắng, bảng đen và que tính… Nhưng nó lại thích thêm vào trong chiếc túi của mình những chiếc gai bưởi vừa dài, vừa nhọn để bất cứ khi nào nó cũng có thể lăn lê bò toài tập viết trên những mảnh lá chuối mà nó cố lắm mới hái được sau vườn nhà. Gai bưởi mà viết trên lá chuối bánh tẻ thì đậm nét lắm! “Đậm” nên nó nhớ lâu, nhớ mãi. Những ngày chập chững đến trường, vì chưa biết viết hay gọi tên hai từ “thiếu thốn” nên ngay trong cảnh thiếu thốn ấy, nó vẫn luôn vui vẻ với tất cả những gì nó nhận được. Mãi về sau, khi nó không còn là đứa trẻ 6 tuổi, nó mới hiểu rằng nhờ hoàn cảnh đó mà nó biết trân trọng, yêu con chữ, yêu màu mực tím, yêu trường, yêu lớp cùng giấy trắng tịnh khôi hơn…


12 tuổi…
Nó vào cấp II, bố tặng nó chiếc xe đạp cũ. Tuổi của xe lớn hơn tuổi của nó. Khối sắt ấy nặng hơn cả số kg mà 12 năm bố mẹ chăm nuôi nó cực nhọc. Trên con đường làng đất đỏ, bóng nó loắt choắt như chú chim ri tập bay. Làm bạn với cái tuổi dở dở ương ương ấy, xe đạp tối ngày bị giận, bị hù bỏ xó vì “bạn già ấy” hết tuột xích lại lủng lốp… Nhìn tay chân mặt mũi lem nhem, áo quần xộc xệch cùng cái bụng rỗng giữa buổi trưa nắng gắt, có ai mà lại không thương nó thật nhiều?

16 tuổi…
Khuôn mặt nó phúng phính như trăng mười sáu. Đôi mắt biết vui, biết buồn, biết khóc, biết cười, trái tim biết thổn thức bâng quơ… Nó hay suy tư hơn, và hay đặt dấu hỏi cho tương lai của mình? Để có được câu trả lời tốt nhất, nó biết mình phải miệt mài đèn sách, phải vượt khó để chuẩn bị những hành trang cho hành trình mới phía trước…

Và hôm nay…
Nó không còn ở tuổi học trò nữa nhưng tâm tình của người học trò nó còn giữ và vẫn mang theo trong mình. Bởi nó biết cuộc đời này bao la rộng dài, có biết bao nhiêu điều phải học, phải tập, để sống cho nên “người” hơn, để dù bao nhiêu tuổi, dù ở đâu nó vẫn dễ dạy, dễ bảo và dễ thương hơn.
Nó muốn cảm ơn bố mẹ, anh chị. Tri ân thầy cô, bạn bè và tạ ơn Chúa – Vị Linh Hướng tuyệt vời của nó. Xin cảm tạ Mẹ Maria – Bà Giáo tận tụy, bao dung và luôn chở che nó.

Cuối cùng, xin cám ơn những mùa tựu trường cùng với những kỷ niệm chẳng nhạt phai bao giờ.
--Violet--

Bài viết của cùng tác giả:Âm hưởng

Được tạo bởi Blogger.