Bài liên quan



11. SỨC MẠNH CỦA SỰ QUYẾT ĐỊNH


Ngôi trường nhỏ ở vùng quê ấm lên nhờ cái lò than kiểu cũ. Một bé trai có nhiệm vụ mỗi ngày đi học sớm để đốt lò làm ấm phòng học trước khi giáo viên và các học sinh khác tới.

Một sáng nọ, người ta thấy ngôi trường bị cháy. Họ kéo cậu bé ra khỏi đám cháy, nửa sống nửa chết, vết phỏng đầy người. Và họ đưa cậu bé đến bệnh viện gần đó. Cậu bé nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn nghe được bác sĩ trao đổi với mẹ mình. Bác sĩ nói với người mẹ rằng con bà chắc không sống nổi, vì vết phỏng quá nặng, cả nửa người dưới bị cháy.


Nhưng cậu bé can đảm đó không muốn chết. Nó quyết phải sống. Quả thật, nó đã sống trước sự ngạc nhiên của mọi người. Khi qua cơn nghuy kịch, nó lại nghe bác sĩ thì thầm với mẹ mình. Bác sĩ nói rằng vì lửa cháy nhiều phần cơ thể dưới, sống cũng khổ vì nó sẽ tật nguyền, không vận động đôi chân được. Một lần nữa, cậu bé can đảm lại quyết sống. Nó sẽ không tật nguyền. Nó sẽ đị lại được. Nhưng từ phần eo xuống không còn khả năng cử động.

Rồi cậu bé cũng được xuất viện. Hằng ngày, người mẹ xoa bóp chân cho con trai, nhưng đôi chân nhỏ bé vẫn không có cảm giác, bất động. Cậu bé vẫn quyết chí sẽ đi lại được như trước. Khi không nằm trên giường, nó phải ngồi xe lăn. Một hôm, người mẹ đẩy xe cho con ra sân hít thở không khí trong lành. Nó không chịu ngồi, nó chồm dậy và bò trườn trên cỏ với đôi chân sóng soài. Nó trườn tới hàng rào. Với nỗ lực hết mình, nó bám vào hàng rào và cố đứng dậy. Nó đi men theo hàng rào với ý chí là sẽ đi được. Hằng ngày nó cứ tập đi như vậy.

Nhờ hằng ngày người mẹ vẫn xoa bóp chân cho con, với ý chí sắt đá quyết tâm là đi được, nó dần dần đứng được và đi được từng đoạn đường. Rồi nó đi lại bình thường và chạy nhảy bình thường. Nó bắt đầu đi học. Khi học đại học, cậu thành lập nhóm chạy đua. Cuối cùng, cậu bé bại liệt đó trở thành người chạy nhanh nhất thế giới. Đó chính là Tiến sĩ Glenn Cunningham.

TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ)

12. TỰ ĐÁNH MÌNH 

(tác giả Linda Neukrug, báo Daily Guidepost)


“Linda, nếu tự đánh mình là một môn thể thao Olympic thì bạn sẽ đoạt huy chương vàng đó”. Cô bạn thân Annabel nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên sau khi tôi nói về cách xử lý lúng túng của tôi với một học sinh lớp Ba mà tôi đang dạy thay thế. Tôi nghĩ: “Mình không nên để cậu bé sang học lớp con trai. Đó là lỗi của mình làm cậu bé gặp rắc rối với lớp trưởng. Thật ngớ ngẩn!”.

Bạn tôi bật cười rồi bình luận kiểu Olympic. Sau khi suy nghĩ lại, công nhận là cô ấy nói đúng. Tôi thấy xấu hổ. Hôm trước tôi tự gọi mình là “đồ tồi” vì đã để giấy tờ bừa bộn trên bàn, là “xấu xa” vì ra ngoài mà không ăn mặc đàng hoàng, và là “ngu xuẩn” vì ra ngoài tìm việc làm gấp mà không soạn giáo án khẩn cấp.

Ra chiều suy nghĩ, Annabel nói: “Mình đã từng đi học ở chỗ có một giáo viên nữ bắt tụi mình viết ra những chuyện vụn vặt tụi mình nói với nhau”. Tôi hỏi: “Bạn liệt kê mấy điều?”. “Mười lăm điều”, Annabel nói, “nhưng lúc đó giáo viên nói tụi mình xoay qua nhìn người bên cạnh và đọc những gì mình ghi như thể đang nói chuyện vậy”. Tôi tỏ vẻ tức giận: “Bạn đã làm gì?”. “Không làm gì. Không ai làm gì. Tụi mình cứ ngồi im. Mình tự nhủ không nói gì với ai hết. Rồi giáo viên nói rằng nếu không thể nói với ai thì không thể nói với chính mình”.

Bạn tôi cũng có lý. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương một người con nào của Chúa. Tôi cũng là con của Chúa mà. Lạy Chúa, hôm nay xin cho con biết tử tế với chính mình như thể con tử tế với người khác là con của Chúa vậy.

TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ)


13. NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC THƯỜNG


Một ngày bất thường trong tháng Năm. Mùa Xuân đã qua mà mọi thứ vẫn sống động qua màu sắc. Nhưng cái lạnh từ miền Bắc đã đưa cái lạnh của mùa Đông trở lại khu của người Ấn độ. Tôi ngồi với 2 người bạn trong một nhà hàng cổ ở một góc phố. Đồ ăn ngon và người ăn cũng ngon. Khi chúng tôi nói chuyện, bên ngoài kéo sự chú ý của tôi, ở bên kia đường. Một người đàn ông đang bước đi với vẻ nặng nhọc, rất buồn và thất vọng. Lòng tôi chùng xuống. Tôi nói bạn tôi nhìn, và tôi thấy những người khác cũng nhìn về phía đàn ông kia. Chúng tôi tiếp tục ăn nhưng hình ảnh người đàn ông kia cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Ăn xong, ai về nhà nấy. Tôi cứ nhìn ra ngoài với hy vọng gặp lại đàn ông kia, nhưng không thấy. Tôi lo lắng. Trong tâm trí tôi luôn vang tiếng nói: “Đừng quay trở lại”. Với chút lưỡng lự, tôi quay lại. Tôi thấy anh ta đang ngồi trên bậc thềm một ngôi thánh đường. Tôi dừng lại, nửa muốn nói gì với anh ta, nửa muốn đi. Tôi xuống xe, lại gần anh ta và hỏi:

- Anh muốn gặp mục sư hả?

- Không hẳn vậy.

- Anh ngồi nghỉ hả? Hôm nay anh ăn gì chưa?

- Tôi ăn hồi sáng rồi.

- Anh ăn trưa với tôi nha? Anh có việc gì cần tôi giúp không?

- Không có việc gì.

- Tôi thường đi qua đây, nhưng tôi muốn mời ông ăn trưa.

Anh ta cười: “Được”.

Khi cùng ăn, tôi hỏi:

- Anh đi đâu vậy?

- Đi St. Louis.

- Anh từ đâu đến?

- À, từ khắp nơi, thường là từ Florida.

- Anh đã đi bộ bao lâu?

- Mười lăm năm.

Tôi biết mình đang gặp một ngườ khác thường. Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Anh tên Daniel, có mái tóc dài và bộ râu được tỉa gọn gàng. Da rám nắng. Nhìn mặt khoảng gần 40 tuổi. Có vẻ già trước tuổi. Mắt đen và sáng. Ăn nói hoạt bát và rõ ràng. Anh ta nói:

- Chúa Giêsu là câu chuyện không kết thúc.

Câu chuyện của anh bắt đầu mở ra. Anh đã chọn lựa sai và lặp lại hậu quả. Mười bốn năm trước, trên bước đường lãng du, anh đã dừng lại trên một bãi biển ở Daytona. Anh và mấy người khác dựng căn lều với ít dụng cụ để cứu hộ những người tắm biển. Nhờ đó anh hiểu rõ cuộc đời mình hơn. Anh phó thác cuộc đời cho Chúa. Anh nói:

- Không gì giống nhau kể từ đó. Tôi cảm thấy Thiên Chúa bảo tôi cứ đi bộ, và tôi đi bộ hơn 14 năm rồi.

- Anh có nghĩ mình sẽ dừng chân không?

- Thi thoảng, khi tôi cảm thấy cần. Nhưng Thiên Chúa cho tôi ơn gọi này. Túi xách tôi có cuốn Kinh thánh. Tôi làm việc để có tiền sinh sống và mua Kinh thánh. Tôi tặng người khác khi Thánh Thần soi sáng.

Tôi ngồi lặng người và ngạc nhiên. Người bạn vô gia đình của tôi không hề vô gia đình. Anh đang có sứ vụ và sống theo cách mình đã chọn. Tôi hỏi:

- Điều đó như thế nào?

- Cái gì chứ?

- Vào thành phố với ba lô trên lưng và thể hiện dấu hiệu của anh thế nào?

- Ồ, mới đầu thấy mắc cở. gười ta nhìn và đàm tiếu. Có lần người ta ném cho tôi mẩu bánh mì ăn dở và tỏ vẻ khinh thường. Bị coi thường và tôi thấy Chúa dùng tôi để làm người ta tỉnh ngộ và thay đổi cuộc đời những người như tôi.

Cuộc đời tôi cũng đang thay đổi. Chúng tôi ăn xong. Ra đến cửa, anh nhìn tôi và nói:

- Hỡi người được Chúa Cha chúc phúc, hãy đến thừa hưởng vương quốc đã được chuẩn bị cho bạn. Vì khi Tôi đói, bạn đã cho ăn, khi Tôi khát, bạn đã cho uống, Tôi là khách lạ mà bạn đã đón tiếp.

Tôi thấy mình như ở trên đất thánh. Tôi hỏi:

- Anh có thể dùng lời Kinh thánh khác?

- Tôi đã đọc hết cuốn Kinh thánh 14 lần.

Anh mỉm cười. Tinh thần của anh tỏa sáng sự chân thật. Trên đường về, trời đổ mưa. Chúng tôi dừng lại nơi chúng tôi gặp nhau. Anh nói:

- Ông ký tên vào sách tôi được không? Tôi muốn giữ sứ điệp của những ngườ tôi đã gặp.

Tôi viết trong cuốn sổ của anh rằng việc anh tuân giữ ơn gọi của anh đã làm tôi xúc động. Tôi khuyến khích anh cứ vững mạnh. Tôi chia tay anh với câu Kinh thánh: “Ta biết những dự định của Ta dành cho ngươi, những dự định làm phong phú ngươi chứ không làm tổn hại người. Những dự định đó cho người tương lai và hy vọng” (Jeremiah 29:11).

- Xin cảm ơn. Chúng ta sẽ gặp lại nhau như những người lạ, nhưng tôi yêu ông.

- Tôi hiểu. Tôi cũng yêu anh.

- Thiên Chúa tốt lành.

- Đúng. Ngài tốt lành.

- Hẹn gặp lại ở thành thánh Jerusalem mới.

- Hẹn gặp lại.

Anh lại tiếp tục bộ hành. Chợt anh quay lại nói:

- Khi có điều gì làm ông nhớ đến tôi, hãy cầu nguyện cho tôi nhé!

- Tôi hứa. Xin Chúa chúc lành cho anh.

*******

Đây là chuyện có thật do Richard D. Ryan viết lại và đăng trên báo Christian Reader Magazine. Bạn có thể liên lạc với Richard D. Ryan qua email: onevoice_47112@yahoo.com

TRẦM THIÊN THU (lược dịch)


14. ÂM NHẠC TRONG ĐÊM


Bạn có bao giờ nghe tên Ludwig van Beethoven, nói ngắn gọn là Beethoven, một ngưo27i mê say âm nhạc. Ông là một trong các đại nhạc sĩ thiên tài bậc nhất thế giới, ông sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc ở Đức. Thuở nhỏ, hằng ngày ông đã dành nhiều giờ để luyện tập... Lúc 11 tuổi, Beethoven đã có thể soạn nhạc và chỉ huy dàn nhạc. Gần 20 tuổi, ông đến Vienna (Áo) để học thêm về âm nhạc.

Một buổi chiều, ông ra ngoài đi dạo, ông đi qua căn nhà của người thợ sửa giày và nghe có người trong đó đang chơi bản nhạc của ông. Khi dừng lại nghe, ông nghe giọng cô gái nói rằng cô muốn nghe chính tác giả chơi đúng bản nhạc đó. Beethoven vào nhà, ông thấy một cô gái mù đang chơi đàn, ông đề nghị chơi đàn cho cô nghe. Ông chơi đàn hơn một giờ…

Trời bắt đầu tối, nến trong phòng đã cháy hết. Ánh trăng sáng dọi vào phòng qua cửa sổ, nơi Beethoven đang chơi đàn. Nhờ sự cảm kích âm nhạc của cô gái và vẻ đẹp của ánh trăng dọi vào phòng mà Beethoven đã làm nên kiệt tác Moonlight Sonata (xô-nát Ánh Trăng, xô-nát là bản nhạc soạn cho độc tấu piano hoặc song tấu piano và violon). Chính Beethoven cũng có một kiệt tác khác là bản Định Mệnh mà ông đã sáng tác khi thấy mình có triệu chứng bị điếc. Từ đó, ông sáng tác mà không nghe được âm thanh, ông chỉ có những âm thanh trong đầu mà thôi…

Beethoven là một thiên tài âm nhạc, nhưng ông khiêm nhường. Ông thổ lộ: “Cảm ơn Chúa tôi có thể viết nhạc, ngoài ra tôi chẳng làm được gì khác”. Có đúng vậy không? Beethoven rất cô đơn nhưng ông đã cố gắng vượt qua chính mình.

Bạn có bao giờ cảm thấy những mơ ước của bạn bị tan vỡ và cảm thấy cô đơn trong bóng đêm của sự tuyệt vọng? Chắc là có, không chỉ một lần... Thiên Chúa đang NÓI và HÀNH ĐỘNG trong chính nỗi cô đơn ấy để trao cho bạn ƠN CỨU ĐỘ. Khi cuộc đời của chúng ta phó thác cho Đức Kitô thì ngay trong “bóng đêm của linh hồn”, Thiên Chúa vẫn không ngừng hành động để giúp chúng ta hiểu biết hơn về cuộc sống và lòng trắc ẩn đối với tha nhân. Và theo thời gian, âm-nhạc-đích-thực sẽ đi vào cuộc đời chúng ta…

TRẦM THIÊN THU


15. DẤU CHÂN


Có một người ngủ mơ thấy mình đi trên đường đời, khi vui mừng thì thấy hai dấu chân, nhưng khi sầu khổ thì anh ta chỉ thấy một dấu chân. Anh ta không hiểu và có ý trách Chúa nên anh ta hỏi: “Chúa ơi! Khi con vui mừng, thành công và phấn khởi thì con thấy có hai dấu chân trên đường đời, nhưng khi con sầu khổ, cô đơn hoặc thất bại thì con chỉ thấy một dấu chân. Tại sao vậy? Chúa có thương con không? Có phải Chúa bỏ mặc con?”.

Chúa ôn tồn: “Con yêu dấu! Cha không bao giờ bỏ con, Cha vẫn yêu con từ ngàn xưa và trước sau như một. Khi con vui, con thấy hai dấu chân là con và Cha cùng song hành. Còn khi con sầu khổ, con chỉ thấy một dấu chân, đó là dấu chân của Cha. Lúc đó Cha cõng con nên con không thấy hai dấu chân”.

Từ đó, niềm tin nhân lên, anh ta luôn cố gắng. Thật vậy, vì Chúa Giêsu đã xác định: “Không có Thầy thì các con không làm được gì”. Thánh Têrêxa Avila nói: “Tin mình được Chúa thương thì không là kiêu ngạo, nhưng tưởng mình được Chúa thương thì là kiêu ngạo”. Chính thánh Phaolô đã khuyên: “Dù thất vọng cũng đừng bao giờ tuyệt vọng”. Và thánh Augustinô đã có kinh nghiệm: “Ngài có đó khi ta tưởng mình đơn côi, Ngài nghe ta khi chẳng ai đáp lại, Ngài thương ta khi tất cả hững hờ”.

TRẦM THIÊN THU
http://vietcatholic.com/News/Html/84071.htm
Được tạo bởi Blogger.